Mặt trời của con- Miền Ký Ức
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MẶT TRỜI CỦA CON
Con về nương lại bóng tùng
Ngoài kia bão tố trùng trùng Cha ơi
Con về nép với biển khơi
Mà nghe Cha kể chuyện đời vu vơ
Thời gian mấy chốc xa mờ
Tóc xanh ngày đó bây giờ pha sương
Dẫu con đi mấy dặm đường
Cũng không đong hết tình thương của người
Cuộc đời bạc lắm Cha ơi
Đâu như Cha suốt một đời thương con
Sông sâu rồi cũng hao mòn
Lòng Cha thì tựa núi non vĩnh hằng
Nắng vàng ai nhốt trên nương
Để cơn mưa tới đường trơn Cha về
Thương Cha chi lắm Cha ơi
Dẫu ngày dài rộng dẫu đời... Bão giông
Thương sao mái tóc rối bồng
Mà bao năm tháng nhọc nhằn đời Cha
Thương bàn tay...những phong ba
Tảo tần làm mẹ làm cha...mệt nhoài
Bao năm sống cảnh u hoài
Mà Cha chẳng có một lời thở than
Thương Cha ngồi khóc trăng tàn
Đếm ngày xa mẹ..võ vàng... lòng Cha
Cho con vá lại xót xa
Cõng mây đan nắng cho Cha nụ cười....
Thời gian nứơc chảy hoa trôi
Cha luôn là ánh mặt trời trong con
Miền Ký Ức - 9/7/2019
0 Comment: