Người chơi đàn ở ga trung tâm (P6)- Xichlo-LtBNN
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGƯỜI CHƠI ĐÀN Ở GA TRUNG TÂM
Khi đến định cư ở đất nước này Shahram không muốn làm việc trong ngành dầu khí nữa. Ông không thể đi theo các giếng dầu trong sa mạc hay ngoài thềm lục địa biển khơi mãi được, gia đình nhỏ của ông cần sự chăm sóc hàng ngày để ổn định cuộc sống mới. Hơn nữa ông cũng không muốn khơi gợi lại ký ức đau buồn về cuộc chiến tranh dầu mỏ đang tàn phá quê hương ông, đẩy gia đình ông và nhiều gia đình "dị tộc" khác phải tha hương...
Shahram chọn nghề lái taxi như một công việc đơn giản nhất mà ông có thể vừa làm vừa gần gũi chăm sóc gia đình. Nàng Leila xinh đẹp vợ ông cũng tìm được công việc trong một hãng may. Thu nhập của họ ổn định và đủ trang trải cuộc sống hiện tại cũng như tương lai, họ đã mua được căn nhà trả góp và có đầy đủ bảo hiểm cũng như phúc lợi mà chính phủ dành cho những người tỵ nạn thời điểm đó.
Cuộc sống khởi đầu như mơ ở miền đất hứa tưởng chừng như ấm êm và viên mãn. Nhưng cuộc đời không phải là mơ...
Khi con bé Aya vừa mới lên 5 thì Leila bảo Shahram:
-Em đã xin được cho con bé vào học trường nội trú. Qua Tết chúng ta sẽ đưa nó đến trường.
Shahram thật sự bất ngờ, ông lặng đi một lúc mới nói nên lời:
-Sao có thể như vậy được? Anh đã chăm chút trang trí căn phòng nhỏ xinh xắn của Aya suốt mấy tháng nay như món quà mừng con vào lớp 1. Sao em có thể quyết định việc quan trọng như vậy mà không bàn bạc với anh? Anh chọn nghề lái taxi bình thường này để có thể gần gũi chăm sóc em và con thay vì thênh thang vi vu trên các giếng dầu... Anh... anh không nghĩ rằng đất nước tự do này có thể cho phép người vợ, người mẹ có quyền từ chối những nghĩa vụ đối với chồng con, với gia đình nhỏ của mình.
Leila lớn tiếng đáp:
-Em suy nghĩ kỹ rồi và em quyết định như vậy là vì tất cả chúng ta. Anh nhìn đi, so với hồi còn ở Iran thì bây giờ anh và em ở vị trí nào trong xã hội? Hồi đó dù có theo anh đi khắp các giếng dầu trong mỗi hai tuần lễ nhưng mỗi khi về thành phố nghỉ ngơi em cũng được đắm mình trong thế giới sang trọng của các quý cô thành đạt, niềm tự hào của gia đình và cả sự ngưỡng mộ lẫn ganh tị của bạn bè đồng trang lứa... còn bây giờ, cuộc sống yên bình này có nghĩa lý gì khi em chỉ là một cô công nhân tầm thường, vợ của một gã taxi quèn, trong căn hộ chung cư trả góp cho đến tuổi nghỉ hưu. Hàng ngày trước và sau giờ đi làm cả anh và em chỉ loay hoay với những công việc dành cho ô-sin, cuối tuần vợ chồng con cái chỉ biết rúc vào siêu thị săn lùng những mặt hàng giảm giá, chất đầy xe chở về dùng dần suốt tuần suốt tháng... Em không thể sống mãi như vậy được, em muốn thay đổi cách sống, em muốn mặc những bộ váy đẹp nhất, khoác túi xách hàng hiệu và những món trang sức kim cương, đi dự những bữa tiệc năm sao hay đi nghỉ cuối tuần trên chiếc du thuyền ở Darling Harbour cùng với anh chồng đẹp trai và tài giỏi của em, chàng Shahram ngày xưa đã một thời tung hoành trên các giếng dầu vùng sa mạc...
Shahram đăm đăm nhìn nàng. Uh, quả thật nàng quá đẹp. Mười năm trước nếu ông không phải là kỹ sư trưởng phụ trách cụm giếng dầu phía nam Teheran của công ty dầu khí quốc gia Iran giàu có và quyền lực thì gia đình nàng chắc gì đã gả nàng cho ông. Nhưng ông không nghĩ cái quá khứ huy hoàng mà họ đã trốn chạy để bảo toàn tính mạng, lại có thể tác động đến suy nghĩ của Leila đến mức nàng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống bình yên với đứa con gái nhỏ đẹp như thiên thần của họ, để bước vào cuộc bon chen danh lợi trên miền đất mới này.
Ông chậm rãi hỏi lại:
-Em đã có chủ trương?
Leila sát lại gần chồng, những ngón tay thon dài ve vuốt khuôn mặt đầy nam tính của ông, giọng nàng rù rì như mật ngọt:
-Anh biết không, mấy tháng trước chủ hãng em đã đề nghị đưa em lên làm việc ở bộ phận đối ngoại trên tổng công ty, trên đó họ cần một trợ lý giúp dự thảo các hợp đồng xuất khẩu với đối tác. Tất nhiên em không làm việc một mình nên em thấy công việc này phù hợp với em. Vướng mắc của em là Aya còn quá nhỏ để cả anh và em có thể bỏ nó ở nhà một mình để lo cho sự nghiệp.
-Anh và em? Ý em là anh có một vai trò gì đó trong công việc của em?
-Ông chủ đề nghị anh vào làm tài xế cho văn phòng công ty, cũng có thể là tài xế của em nếu em đi công tác xa nhưng trước mắt ông chủ sắp xếp cho anh chạy xe vận tải hàng hóa ca đêm. Vì vậy buổi tối anh không thể chăm sóc Aya được. Anh Shahram, chúng ta buộc phải đưa con bé vào trường nội trú, không còn cách nào khác.
-Nhưng còn học phí và tất cả những vấn đề liên quan khác. Anh cần thời gian và thêm nhiều thông tin để có thể quyết định điều này. Anh muốn em ngày mai cung cấp cho anh tất cả những tài liệu liên quan đến trường nội trú mà em định gởi Aya vào đó, cũng như thu xếp cho anh gặp chủ hãng của em. Anh không thể nói trước điều gì lúc này. Còn nếu buộc anh phải trả lời bây giờ thì câu trả lời của anh rất rõ ràng và dứt khoát: Không!
Không để cho Shahram có thời gian nổi giận, Leila ôm chặt lấy chồng:
-Được rồi anh, mai em và anh sẽ đi lo chuyện đó, còn bây giờ em muốn ngủ...
Nàng tắt đèn rồi bước lại khép cửa sổ, trong phòng giờ chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm thưa. Ánh trăng nhẹ chiếu từ phía sau lưng làm nổi bật những bước đi uyển chuyển, nổi bật thân hình quyến rũ của nàng. Khuôn mặt nàng khuất chìm trong bóng tối che giấu một nụ cười bí ẩn...
- Truyện của Xichlo-LtBNN-
(xem lại P5)
P.6Khi đến định cư ở đất nước này Shahram không muốn làm việc trong ngành dầu khí nữa. Ông không thể đi theo các giếng dầu trong sa mạc hay ngoài thềm lục địa biển khơi mãi được, gia đình nhỏ của ông cần sự chăm sóc hàng ngày để ổn định cuộc sống mới. Hơn nữa ông cũng không muốn khơi gợi lại ký ức đau buồn về cuộc chiến tranh dầu mỏ đang tàn phá quê hương ông, đẩy gia đình ông và nhiều gia đình "dị tộc" khác phải tha hương...
Shahram chọn nghề lái taxi như một công việc đơn giản nhất mà ông có thể vừa làm vừa gần gũi chăm sóc gia đình. Nàng Leila xinh đẹp vợ ông cũng tìm được công việc trong một hãng may. Thu nhập của họ ổn định và đủ trang trải cuộc sống hiện tại cũng như tương lai, họ đã mua được căn nhà trả góp và có đầy đủ bảo hiểm cũng như phúc lợi mà chính phủ dành cho những người tỵ nạn thời điểm đó.
Cuộc sống khởi đầu như mơ ở miền đất hứa tưởng chừng như ấm êm và viên mãn. Nhưng cuộc đời không phải là mơ...
Khi con bé Aya vừa mới lên 5 thì Leila bảo Shahram:
-Em đã xin được cho con bé vào học trường nội trú. Qua Tết chúng ta sẽ đưa nó đến trường.
Shahram thật sự bất ngờ, ông lặng đi một lúc mới nói nên lời:
-Sao có thể như vậy được? Anh đã chăm chút trang trí căn phòng nhỏ xinh xắn của Aya suốt mấy tháng nay như món quà mừng con vào lớp 1. Sao em có thể quyết định việc quan trọng như vậy mà không bàn bạc với anh? Anh chọn nghề lái taxi bình thường này để có thể gần gũi chăm sóc em và con thay vì thênh thang vi vu trên các giếng dầu... Anh... anh không nghĩ rằng đất nước tự do này có thể cho phép người vợ, người mẹ có quyền từ chối những nghĩa vụ đối với chồng con, với gia đình nhỏ của mình.
Leila lớn tiếng đáp:
-Em suy nghĩ kỹ rồi và em quyết định như vậy là vì tất cả chúng ta. Anh nhìn đi, so với hồi còn ở Iran thì bây giờ anh và em ở vị trí nào trong xã hội? Hồi đó dù có theo anh đi khắp các giếng dầu trong mỗi hai tuần lễ nhưng mỗi khi về thành phố nghỉ ngơi em cũng được đắm mình trong thế giới sang trọng của các quý cô thành đạt, niềm tự hào của gia đình và cả sự ngưỡng mộ lẫn ganh tị của bạn bè đồng trang lứa... còn bây giờ, cuộc sống yên bình này có nghĩa lý gì khi em chỉ là một cô công nhân tầm thường, vợ của một gã taxi quèn, trong căn hộ chung cư trả góp cho đến tuổi nghỉ hưu. Hàng ngày trước và sau giờ đi làm cả anh và em chỉ loay hoay với những công việc dành cho ô-sin, cuối tuần vợ chồng con cái chỉ biết rúc vào siêu thị săn lùng những mặt hàng giảm giá, chất đầy xe chở về dùng dần suốt tuần suốt tháng... Em không thể sống mãi như vậy được, em muốn thay đổi cách sống, em muốn mặc những bộ váy đẹp nhất, khoác túi xách hàng hiệu và những món trang sức kim cương, đi dự những bữa tiệc năm sao hay đi nghỉ cuối tuần trên chiếc du thuyền ở Darling Harbour cùng với anh chồng đẹp trai và tài giỏi của em, chàng Shahram ngày xưa đã một thời tung hoành trên các giếng dầu vùng sa mạc...
Shahram đăm đăm nhìn nàng. Uh, quả thật nàng quá đẹp. Mười năm trước nếu ông không phải là kỹ sư trưởng phụ trách cụm giếng dầu phía nam Teheran của công ty dầu khí quốc gia Iran giàu có và quyền lực thì gia đình nàng chắc gì đã gả nàng cho ông. Nhưng ông không nghĩ cái quá khứ huy hoàng mà họ đã trốn chạy để bảo toàn tính mạng, lại có thể tác động đến suy nghĩ của Leila đến mức nàng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống bình yên với đứa con gái nhỏ đẹp như thiên thần của họ, để bước vào cuộc bon chen danh lợi trên miền đất mới này.
Ông chậm rãi hỏi lại:
-Em đã có chủ trương?
Leila sát lại gần chồng, những ngón tay thon dài ve vuốt khuôn mặt đầy nam tính của ông, giọng nàng rù rì như mật ngọt:
-Anh biết không, mấy tháng trước chủ hãng em đã đề nghị đưa em lên làm việc ở bộ phận đối ngoại trên tổng công ty, trên đó họ cần một trợ lý giúp dự thảo các hợp đồng xuất khẩu với đối tác. Tất nhiên em không làm việc một mình nên em thấy công việc này phù hợp với em. Vướng mắc của em là Aya còn quá nhỏ để cả anh và em có thể bỏ nó ở nhà một mình để lo cho sự nghiệp.
-Anh và em? Ý em là anh có một vai trò gì đó trong công việc của em?
-Ông chủ đề nghị anh vào làm tài xế cho văn phòng công ty, cũng có thể là tài xế của em nếu em đi công tác xa nhưng trước mắt ông chủ sắp xếp cho anh chạy xe vận tải hàng hóa ca đêm. Vì vậy buổi tối anh không thể chăm sóc Aya được. Anh Shahram, chúng ta buộc phải đưa con bé vào trường nội trú, không còn cách nào khác.
-Nhưng còn học phí và tất cả những vấn đề liên quan khác. Anh cần thời gian và thêm nhiều thông tin để có thể quyết định điều này. Anh muốn em ngày mai cung cấp cho anh tất cả những tài liệu liên quan đến trường nội trú mà em định gởi Aya vào đó, cũng như thu xếp cho anh gặp chủ hãng của em. Anh không thể nói trước điều gì lúc này. Còn nếu buộc anh phải trả lời bây giờ thì câu trả lời của anh rất rõ ràng và dứt khoát: Không!
Không để cho Shahram có thời gian nổi giận, Leila ôm chặt lấy chồng:
-Được rồi anh, mai em và anh sẽ đi lo chuyện đó, còn bây giờ em muốn ngủ...
Nàng tắt đèn rồi bước lại khép cửa sổ, trong phòng giờ chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm thưa. Ánh trăng nhẹ chiếu từ phía sau lưng làm nổi bật những bước đi uyển chuyển, nổi bật thân hình quyến rũ của nàng. Khuôn mặt nàng khuất chìm trong bóng tối che giấu một nụ cười bí ẩn...
(xem tiếp phần 7)
Sydney, 2010
Xichlo-LtBNN
Xichlo-LtBNN
0 Comment: