Người chơi đàn ở ga trung tâm (P7)- Xichlo-LtBNN
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGƯỜI CHƠI ĐÀN Ở GA TRUNG TÂM
Shahram chấp nhận phương án của vợ một cách miễn cưỡng nhưng ông vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình một cách chu đáo nhất. Sau khi gởi bé Aya vào trường nội trú, ông bắt đầu làm tài xế cho hãng may nơi Leila làm việc. Công việc cũng không quá mới mẻ đối với ông chỉ khác có bộ đồng phục và ca làm việc từ xế chiều đến quá nửa đêm. Khi ông về được đến căn hộ chung cư của họ thì Leila đã say giấc. Không muốn làm mất giấc ngủ của vợ, ông vào ngủ trong căn phòng nhỏ của Aya, đứa con bé bỏng mà giờ đây ông chỉ có thể gặp nó mỗi dịp cuối tuần.
Nàng Leila thay bộ đồng phục công nhân hãng bằng những bộ váy công sở trẻ trung và bắt mắt. Công việc nàng giờ đây chìm ngập trong những tập hồ sơ về những hợp đồng cung ứng và những bữa ăn trưa với đối tác. Khi nàng trở về vào buổi tối sau giờ làm việc thì Shahram đã đi làm. Ông nấu sẵn bữa tối cho nàng và để lại trên bàn ăn lời chúc nàng ngon miệng.
Họ chỉ còn gặp nhau vài phút giây ngắn ngủi vào bữa ăn sáng trước khi Leila vội vàng đến văn phòng. Dần dà họ chỉ còn là vợ chồng đúng nghĩa vào dịp cuối tuần, khi Leila đón Aya về nhà từ trường nội trú chiều thứ sáu, và gia đình họ được trải qua hai ngày cuối tuần vui vẻ bên nhau.
Tiền trong tài khoản của họ đã nhiều lên cùng với khoản nợ mua nhà trả góp đã ít dần trông thấy rõ. Họ đã thương lượng được với một công ty tài chính, dựa trên thu nhập của họ để rút ngắn lại thời gian trả góp và chỉ vài năm sau, khi Aya tròn 10 tuổi họ đã trả xong nợ mua nhà!
Leila nhờ năng lực ngoại giao xuất sắc, cùng với sự ưu ái của tất cả cấp trên cũng như đồng nghiệp và đối tác, đã thăng tiến rất nhanh từ vị trí trợ lý đến giám đốc kinh doanh của công ty, với mức lương sáu chữ số mỗi năm.
Shahram vẫn chỉ là anh tài xế giao hàng ca đêm, về nhà lúc hai giờ sáng với đồng lương tuy có cao và ổn định hơn chạy taxi nhưng không quá nhiều khác biệt với những người lao động bình thường trên đất nước này.
Ông vẫn chăm chỉ làm việc và chăm sóc vợ con cùng với căn nhà nhỏ của họ trong phạm vi trách nhiệm và quyền hạn của mình. Ước mong lớn nhất của ông bây giờ là có thêm một đứa con, là con trai càng tốt, để ông có thể gởi gắm vào nó những ước mơ thời trai trẻ...
* * *
Khi Shahram nói ý đó với Leila vào một buổi trưa hè chang chang nắng ở Darling Harbour, trên chiếc du thuyền mà ông chủ công ty đã có nhã ý cho gia đình họ mượn nhân kỳ nghỉ cuối năm, nàng nhìn ông như nhìn người ngoài hành tinh vừa đổ bộ xuống địa cầu:
-Anh có bị khùng không? Sự nghiệp của em đang tiến triển tốt đẹp. Chúng ta đã không còn phải trả nợ mua nhà nên bây giờ em đã có thể tính chuyện đầu tư vào cổ phiếu của công ty để một ngày không xa em sẽ đặt chân vào Hội đồng quản trị. Anh không thấy bây giờ em rất bận rộn hay sao? Thời gian của anh và em bây giờ ngủ với nhau còn không có, nói gì đến việc có con...
Shahram lần này bất chấp sự có mặt của con bé Aya trên thuyền, ông lớn tiếng:
-Đủ rồi Leila! Đến khi nào thì em mới dừng lại? Em cần phải biết rằng em đã và đang gắn bó cuộc đời mình với một con người và em không thể chỉ cư xử theo những toan tính của mình bất kể người kia ra sao! Chúng ta là một gia đình, là một gia đình em hiểu chưa!
Con bé Aya hoảng sợ nhìn ba nó đang nổi giận. Nó run rẩy bước loạng choạng về phía mẹ nó. Thật không may chân nó vướng vào dây buồm mũi mà Shahram vừa hạ xuống. Con bé chới với một giây rồi rơi xuống nước trong tiếng thét kinh hoàng của cả hai người:
-Ay aaa!!!
Shahram lao xuống chỗ con bé vừa chìm trong khi Leila run run vào cabin gọi cứu hộ. Không đầy hai phút sau, những chiếc xuồng cao tốc từ trong bờ phóng tới. Hai người nhái lao vội xuống nước trong khi một chiếc trực thăng xuất hiện từ phía chân trời, trong tiếng gào thét hoảng loạn và tuyệt vọng của Leila...
- Truyện của Xichlo-LtBNN-
(xem lại P6)
P.7Shahram chấp nhận phương án của vợ một cách miễn cưỡng nhưng ông vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình một cách chu đáo nhất. Sau khi gởi bé Aya vào trường nội trú, ông bắt đầu làm tài xế cho hãng may nơi Leila làm việc. Công việc cũng không quá mới mẻ đối với ông chỉ khác có bộ đồng phục và ca làm việc từ xế chiều đến quá nửa đêm. Khi ông về được đến căn hộ chung cư của họ thì Leila đã say giấc. Không muốn làm mất giấc ngủ của vợ, ông vào ngủ trong căn phòng nhỏ của Aya, đứa con bé bỏng mà giờ đây ông chỉ có thể gặp nó mỗi dịp cuối tuần.
Nàng Leila thay bộ đồng phục công nhân hãng bằng những bộ váy công sở trẻ trung và bắt mắt. Công việc nàng giờ đây chìm ngập trong những tập hồ sơ về những hợp đồng cung ứng và những bữa ăn trưa với đối tác. Khi nàng trở về vào buổi tối sau giờ làm việc thì Shahram đã đi làm. Ông nấu sẵn bữa tối cho nàng và để lại trên bàn ăn lời chúc nàng ngon miệng.
Họ chỉ còn gặp nhau vài phút giây ngắn ngủi vào bữa ăn sáng trước khi Leila vội vàng đến văn phòng. Dần dà họ chỉ còn là vợ chồng đúng nghĩa vào dịp cuối tuần, khi Leila đón Aya về nhà từ trường nội trú chiều thứ sáu, và gia đình họ được trải qua hai ngày cuối tuần vui vẻ bên nhau.
Tiền trong tài khoản của họ đã nhiều lên cùng với khoản nợ mua nhà trả góp đã ít dần trông thấy rõ. Họ đã thương lượng được với một công ty tài chính, dựa trên thu nhập của họ để rút ngắn lại thời gian trả góp và chỉ vài năm sau, khi Aya tròn 10 tuổi họ đã trả xong nợ mua nhà!
Leila nhờ năng lực ngoại giao xuất sắc, cùng với sự ưu ái của tất cả cấp trên cũng như đồng nghiệp và đối tác, đã thăng tiến rất nhanh từ vị trí trợ lý đến giám đốc kinh doanh của công ty, với mức lương sáu chữ số mỗi năm.
Shahram vẫn chỉ là anh tài xế giao hàng ca đêm, về nhà lúc hai giờ sáng với đồng lương tuy có cao và ổn định hơn chạy taxi nhưng không quá nhiều khác biệt với những người lao động bình thường trên đất nước này.
Ông vẫn chăm chỉ làm việc và chăm sóc vợ con cùng với căn nhà nhỏ của họ trong phạm vi trách nhiệm và quyền hạn của mình. Ước mong lớn nhất của ông bây giờ là có thêm một đứa con, là con trai càng tốt, để ông có thể gởi gắm vào nó những ước mơ thời trai trẻ...
* * *
Khi Shahram nói ý đó với Leila vào một buổi trưa hè chang chang nắng ở Darling Harbour, trên chiếc du thuyền mà ông chủ công ty đã có nhã ý cho gia đình họ mượn nhân kỳ nghỉ cuối năm, nàng nhìn ông như nhìn người ngoài hành tinh vừa đổ bộ xuống địa cầu:
-Anh có bị khùng không? Sự nghiệp của em đang tiến triển tốt đẹp. Chúng ta đã không còn phải trả nợ mua nhà nên bây giờ em đã có thể tính chuyện đầu tư vào cổ phiếu của công ty để một ngày không xa em sẽ đặt chân vào Hội đồng quản trị. Anh không thấy bây giờ em rất bận rộn hay sao? Thời gian của anh và em bây giờ ngủ với nhau còn không có, nói gì đến việc có con...
Shahram lần này bất chấp sự có mặt của con bé Aya trên thuyền, ông lớn tiếng:
-Đủ rồi Leila! Đến khi nào thì em mới dừng lại? Em cần phải biết rằng em đã và đang gắn bó cuộc đời mình với một con người và em không thể chỉ cư xử theo những toan tính của mình bất kể người kia ra sao! Chúng ta là một gia đình, là một gia đình em hiểu chưa!
Con bé Aya hoảng sợ nhìn ba nó đang nổi giận. Nó run rẩy bước loạng choạng về phía mẹ nó. Thật không may chân nó vướng vào dây buồm mũi mà Shahram vừa hạ xuống. Con bé chới với một giây rồi rơi xuống nước trong tiếng thét kinh hoàng của cả hai người:
-Ay aaa!!!
Shahram lao xuống chỗ con bé vừa chìm trong khi Leila run run vào cabin gọi cứu hộ. Không đầy hai phút sau, những chiếc xuồng cao tốc từ trong bờ phóng tới. Hai người nhái lao vội xuống nước trong khi một chiếc trực thăng xuất hiện từ phía chân trời, trong tiếng gào thét hoảng loạn và tuyệt vọng của Leila...
(xem tiếp phần 8)
Sydney, 2010
Xichlo-LtBNN
Xichlo-LtBNN
0 Comment: