Con đường- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CON ĐƯỜNG...
Chỉ còn lại con đường với tháng năm trôi
Tiếng lá đổ chín vàng trên hồ nước
Anh ngả bên làn nước
Bóng“vịt giời” rối rít vỗ xung quanh...
Ôi! Giấc ngủ thần tiên, mộng mị tháng năm
Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
Mái tóc em hương trôi đằm thắm
Vướng cành thời gian, gỡ mãi không ra
Mắt em thầm cất men rượu say sưa
Đàn chim thơ thường về làm tổ
Giờ ta sống cùng bầy lá đổ
để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa
Con đường mây trắng vẫn ngang qua
Anh sung sướng khi lòng càng tan nát
Một chút son bôi, đôi môi còn vương vất
Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà
Cái con đường em để bướm bay ra…
Phạm Ngọc Thái
Chỉ còn lại con đường với tháng năm trôi
Tiếng lá đổ chín vàng trên hồ nước
Anh ngả bên làn nước
Bóng“vịt giời” rối rít vỗ xung quanh...
Ôi! Giấc ngủ thần tiên, mộng mị tháng năm
Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
Mái tóc em hương trôi đằm thắm
Vướng cành thời gian, gỡ mãi không ra
Mắt em thầm cất men rượu say sưa
Đàn chim thơ thường về làm tổ
Giờ ta sống cùng bầy lá đổ
để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa
Con đường mây trắng vẫn ngang qua
Anh sung sướng khi lòng càng tan nát
Một chút son bôi, đôi môi còn vương vất
Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà
Cái con đường em để bướm bay ra…
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: