Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Người chơi đàn ở ga trung tâm (P10)- Xichlo-LtBNN

NGƯỜI CHƠI ĐÀN Ở GA TRUNG TÂM
- Truyện của Xichlo-LtBNN-
(xem lại P9)  
P.10

Cuộc sống đầy khổ tâm của Shahram kéo dài được gần nửa năm thì ông đổ bịnh.

Con người tưởng chừng khỏe mạnh cường tráng suốt bao nhiêu năm trời không biết đến đau ốm là gì bỗng suy sụp nhanh chóng như một quả bóng xì hơi. Ông ăn ngủ thất thường và mệt mỏi thường trực. Mặc dù vậy ông vẫn duy trì giờ giấc làm việc, chạy xe và ngồi đánh bản Feste Lariane cạnh Aya mỗi cuối tuần như một cái máy. Chỉ có điều nguồn năng lượng cho cái máy đó chạy dường như đang dần dần cạn kiệt.

Shahram hiểu rõ bản thân mình, hiểu rõ việc mình đang làm và tình trạng sức khỏe của mình. Ông luôn tự thuyết phục rằng ông đang làm tất cả vì sự sống của Aya. Ông cũng không trách cứ Leila về sự hờ hững vô tâm của nàng, để một mình ông phải mang lấy trách nhiệm nặng nề này. Suy nghĩ của ông vốn rạch ròi minh bạch, Leila đã muốn như vậy, đã nói rõ với ông như vậy thì ông tôn trọng ý muốn của nàng và những vấn đề trong cuộc sống của ông và Aya bây giờ là việc của riêng ông...

Người chơi đàn ở ga trung tâm- Xichlo-LtBNN

Nhưng dù đã thôi không nghĩ đến Leila, Shahram cũng không thể nào tránh né được mặc cảm rằng mình đang làm một việc xấu xa nhơ nhuốc. Việc ông đang làm sẽ bị nguyền rủa đời đời trong địa ngục, và ngay bây giờ ông cũng đang nguyền rủa chính bản thân mình...

Ông đã không còn làm chủ được tay lái của mình. Ông lái xe như một phản xạ tự nhiên được tôi rèn sau nhiều năm kinh nghiệm trong khi đầu óc hoàn toàn không tập trung vào đường sá. Mọi việc thật kỳ lạ là vẫn trôi chảy trót lọt... Dù luôn lái xe trong tình trạng lơ mơ nửa thức nửa ngủ nhưng Shahram luôn thức tỉnh vào tích tắc cuối cùng để phản ứng kịp thời trước khi tai nạn xảy ra.

Tình trạng này không thể kéo dài mãi được. Shahram biết điều đó và ông đã đến gặp bác sĩ gia đình. Sau một loạt các xét nghiệm mà không tìm ra một nguyên nhân khả dĩ nào của những cơn đau đầu tức ngực của Shahram khiến cho ông không ngày nào ngủ cho trọn giấc, bác sĩ của Shahram quyết định gởi ông đến một bác sĩ tâm thần. Tại đây ông được kê các loại thuốc an thần, giảm căng thẳng và được khuyên phải nghỉ ngơi, thư giãn một thời gian. Ông trình bày điều đó với ông chủ và nhận được câu trả lời lạnh lùng:

-Anh nghĩ rằng đây là nơi anh muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao? Những khách hàng của anh đã tin tưởng giao phó tài sản và tính mạng của họ cho anh. Tôi nghĩ rằng anh đủ thông minh để hiểu rằng không nên làm cho họ thất vọng!

-Nhưng... tôi thật sự không còn đủ sức lực và tỉnh táo để lái xe. Tôi sợ rằng tôi sẽ gây tai nạn bất cứ lúc nào và làm hư việc của các ông. Xin ông hãy làm ơn cho tôi được nghỉ ngơi dù chỉ một thời gian, để tôi có thể bình tâm lại. Tôi mang ơn ông đã cho tôi cơ hội để duy trì sự sống cho con gái tôi nhưng thực tình tay chân tôi nhiều lúc không còn muốn nghe theo đầu óc tôi nữa. Đã mấy lần tôi đã lẫn lộn chân ga và chân thắng sém nữa là gây tai nạn mong ông hiểu cho...

Ông chủ nghe Shahram trình bày với ánh mắt vô hồn. Rồi ông ta ra lệnh:

-Được rồi, từ hôm nay anh không phải lái xe giao hàng cho công ty nữa, nhưng anh vẫn phải đi làm như bình thường. Chúng tôi sẽ thu xếp cho anh công việc khác ở văn phòng. Còn việc đi nhờ xe anh trên đường đi và về của các vị khách kia vẫn phải tiếp tục như thường lệ.

Công việc ở văn phòng được sắp xếp cho Shahram nằm ngoài sức tưởng tượng của ông. Ông không cần phải làm gì cả ngoài việc nghỉ ngơi thư giãn thoải mái trên tầng thượng của tòa nhà trụ sở công ty, nơi được trang trí đẹp đẽ như lâu đài lãnh chúa. Trên đó, dưới những vòm cây xanh được cắt tỉa tinh tế, được nuôi dưỡng bằng ánh sáng nhân tạo là hồ nước khoáng sủi bọt, phòng xông hơi, phòng mát-xa với những nàng tiên xinh đẹp và điêu luyện.

Chỉ sau vài đêm nghỉ ngơi trên cái thiên đường ấy, Shahram đã cảm thấy thư thái khỏe mạnh. Giấc ngủ ban ngày ở nhà của ông đã yên ổn cùng những giấc mơ đầy bay bổng nhẹ nhàng trong tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió rì rào trên những vòm cây và cảm giác vuốt ve mềm mại trên da thịt, bằng cả đôi tay và thân thể nõn nà của những nàng tiên kiều diễm.

Hồi còn ở Iran ông đã từng được công ty dầu khí quốc gia đối xử như vậy mỗi khi công việc căng thẳng kéo dài. Nhưng khi đó ông là nhân viên cao cấp, và cũng chỉ thi thoảng khi nào mệt mỏi và căng thẳng quá. Còn bây giờ...

Cuối tuần lễ đó, sau khi đón đưa vị khách bí ẩn thứ bao nhiêu Shahram cũng không còn nhớ rõ đến nơi đã định trên đường về nhà, Shahram đậu xe trong garage của ông và hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy ngoài cái phong bì cũ chứa những tờ polyme xanh lét ra, trên băng ghế sau còn có một cái hộp nhỏ bên trong đựng một loại ống xịt, thứ thường dùng cho các bệnh nhân hen suyễn với tờ hướng dẫn sử dụng được in rất rõ ràng:

"Khi nào bạn cảm thấy khó thở, hãy xịt thứ này vào mũi miệng và hít thật sâu."

Shahram nhún vai cầm cả hai thứ lên phòng ngủ. Ông tắm rửa, dùng bữa tối (đúng ra là bữa sáng) trong tâm trạng thảnh thơi chưa từng có... Rồi ông bật nhạc lên. Bản nhạc Feste Lariane quen thuộc vang lên tràn ngập gian phòng, thấm sâu vào từng ngóc ngách trong tâm hồn thư thái của ông, nhẹ đưa ông vào giấc ngủ...

***

Chiều hôm sau, trong phòng bệnh của Aya, Shahram đang chơi đàn một cách say sưa thoải mái chợt ông cảm thấy trong cơ thể mình có điều khác lạ!..

Dường như có hàng ngàn con kiến đang từ từ, chậm rãi bò lên từ những đầu ngón chân ông. Cảm giác nhồn nhột lúc đầu còn làm Shahram cảm thấy thoải mái như được vuốt ve, nhưng chỉ một lúc sau, bầy kiến trở nên đông đúc và hỗn loạn, tràn ngập thân thể ông khắp chân tay lưng ngực... Ông buông tay ra khỏi dây đàn, đưa cả hay bàn tay lên trước mặt nhìn chằm chằm... Ông vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng không hề có một con kiến nào trên đôi tay run rẩy của ông... Nhưng cảm giác khó chịu, tê tái như hàng ngàn vết cắn xé ngày càng trở nên mãnh liệt...

Khi cảm giác đó lan đến lồng ngực, Shahram cảm thấy tức thở và khi nhớ lại cái hộp đựng ống xịt mũi miệng đêm qua, ông bất chợt nhận ra một sự thật kinh hoàng!..

Con cá Shahram đã nuốt gọn lưỡi câu mà những ngư ông lão luyện đã quăng ra, dấu trong miếng mồi khoái lạc cùng với những nàng tiên kiều diễm khi ông đang nghỉ ngơi thư giãn trên tầng thượng của cái công ty ma quỷ mà Leila đã cuốn ông vào đó...

Shahram vùng đứng dậy hét lên một tiếng "Ayaa..." kinh thiên động địa! Ông quật mạnh cây đàn vào màn hình điện não đồ vẫn đang đều đặn duy trì một đường ngang thẳng tắp...Thùng đàn vỡ nát trong tiếng gào rền rĩ cuối cùng của sáu sợi dây cùng một lúc và tiếng gỗ, nhựa, kính bắn văng tung tóe... Tiếp theo là tiếng lách tách xì xèo của các mạch điện tử trong màn hình bị chạm chập... Tiếng bíp bíp dồn dập báo hiệu sự cố vang lên khắp gian phòng... Hai bóng áo trắng và xanh chạy vội vào căn phòng cùng một lúc! Họ gần như giật tung các điện cực đang gắn vào đầu của Aya, giật tung các sợi dây vẫn đang nối vào cái màn hình vỡ đang lóe chớp... Bỗng vị bác sĩ trực đang loay hoay với mớ dây nhợ của Aya dừng lại. Ông rút trong túi ra cái đèn pin nhỏ, vạch mắt cô bé ra rọi đèn vào đó... Không ai biết ông đã nhìn thấy điều gì, chỉ thấy ông đứng thẳng lên hét lớn với mấy nhân viên bệnh viện lúc này đã kéo tới khá đông:

-Chuẩn bị di chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức tích cực!

Hai người bảo vệ lực lưỡng giữ chặt Shahram trong khi những người khác đẩy nhanh chiếc cáng ngang qua ông. Nhưng có lẽ họ không cần phải làm như vậy vì Shahram trong khoảng khắc đó dường như ngưng thở, ngưng tim, ngưng mọi hoạt động sống của con người khi ông thoáng nhìn thấy trên gương mặt nhợt nhạt của Aya một nụ cười mơ hồ như ảo ảnh...
(xem tiếp phần 11)     
Sydney, 2010
Xichlo-LtBNN

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian