Rất có thể một ngày, ta quên hết- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
RẤT CÓ THỂ MỘT NGÀY, TA QUÊN HẾT
Rất có thể một ngày, ta quên hết !?
Quá khứ Nàng... chỉ để lấy thi ca
"mối duyên hờ..." như em nói thoảng qua
Tấm hình em, cất album làm kỷ niệm
Như con gió, ta bay đi và quên lãng
Ngắm hoàng hôn chói ngợp dưới trời xa
Ngả mình lên thảm cỏ tắm trăng ngà
Một trái tim tình tràn lan giá lạnh...
Không thương nữa, không chờ, không hy vọng
Dù mai ngày ta vẫn viết "thơ em"
Cũng chỉ tìm trong nỗi nhớ xa xăm
Tình đã chết, nuôi bằng mộng đẹp
Em hắt bỏ cuộc tình mình ôm ấp
Mắt lạnh lùng... mặc máu tim rơi !
Tình yêu ư ? Thành ảo giác mà thôi
Dầu có lúc làm lòng anh tan nát !
Bao thương nhớ, hoang tàn giây lát
Anh và em, một màn kịch đó chăng ?
Hòa máu tim, tô vẻ đẹp cho tình
Dòng lệ đổ... hay chỉ là lệ giả ?
Em sẽ bay giữa mênh mông bể sở
Càng bay càng thấy lắm hoang vu
Để đến khi sa xuống chốn mịt mù
Với kiếp sống bọt bèo, không danh vị
Ta nằm xuống nhìn trời, thân mệt lả
Tất cả tan trong mưa gió cuộc đời
Sướng, khổ kiếp người… khác gì ánh ma trơi
Thân rồi cũng rữa tàn nơi nấm mộ
Chỉ thi ca mới muôn đời bất hủ
Bóng dáng em còn sống mãi ở thơ anh
Giấc chiêm bao, ta chợt dậy gọi "em thương"...
Không biết con tim, tình còn hay mất ?
Cám ơn nàng yêu ta trong khoảnh khắc
Để ta luyện thành ngọc bích của thi ca
Thế đã đủ rồi, giờ dẫu phải cách xa
Chỉ thương em lụi lầm nơi cát bụi
Bởi thượng đế cũng chỉ cho có vậy
Nay trở về cõi vắng thảnh thơi
Lại một mình đi đến chót cuộc đời
Ừ, không em ! Ngửa mặt cười hạnh phúc…
Rất có thể một ngày, ta quên hết !?
Phạm Ngọc Thái
Quá khứ Nàng... chỉ để lấy thi ca
"mối duyên hờ..." như em nói thoảng qua
Tấm hình em, cất album làm kỷ niệm
Như con gió, ta bay đi và quên lãng
Ngắm hoàng hôn chói ngợp dưới trời xa
Ngả mình lên thảm cỏ tắm trăng ngà
Một trái tim tình tràn lan giá lạnh...
Không thương nữa, không chờ, không hy vọng
Dù mai ngày ta vẫn viết "thơ em"
Cũng chỉ tìm trong nỗi nhớ xa xăm
Tình đã chết, nuôi bằng mộng đẹp
Em hắt bỏ cuộc tình mình ôm ấp
Mắt lạnh lùng... mặc máu tim rơi !
Tình yêu ư ? Thành ảo giác mà thôi
Dầu có lúc làm lòng anh tan nát !
Bao thương nhớ, hoang tàn giây lát
Anh và em, một màn kịch đó chăng ?
Hòa máu tim, tô vẻ đẹp cho tình
Dòng lệ đổ... hay chỉ là lệ giả ?
Em sẽ bay giữa mênh mông bể sở
Càng bay càng thấy lắm hoang vu
Để đến khi sa xuống chốn mịt mù
Với kiếp sống bọt bèo, không danh vị
Ta nằm xuống nhìn trời, thân mệt lả
Tất cả tan trong mưa gió cuộc đời
Sướng, khổ kiếp người… khác gì ánh ma trơi
Thân rồi cũng rữa tàn nơi nấm mộ
Chỉ thi ca mới muôn đời bất hủ
Bóng dáng em còn sống mãi ở thơ anh
Giấc chiêm bao, ta chợt dậy gọi "em thương"...
Không biết con tim, tình còn hay mất ?
Cám ơn nàng yêu ta trong khoảnh khắc
Để ta luyện thành ngọc bích của thi ca
Thế đã đủ rồi, giờ dẫu phải cách xa
Chỉ thương em lụi lầm nơi cát bụi
Bởi thượng đế cũng chỉ cho có vậy
Nay trở về cõi vắng thảnh thơi
Lại một mình đi đến chót cuộc đời
Ừ, không em ! Ngửa mặt cười hạnh phúc…
Rất có thể một ngày, ta quên hết !?
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: