Khi chiều dần xuống- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KHI CHIỀU DẦN XUỐNG
tôi gọi thầm tên tôi
khi chiều đang dần xuống
một bàn tay rã rời
trong cõi người rơi muộn
mấy mươi năm tuyệt vọng
bên dốc đời lặng căm
những mặt người ảo mộng
những chân trời biệt tăm
tôi gọi thầm tên tôi
khi chiều đang dần xuống
một bàn tay rã rời
trong cõi người rơi muộn
mấy mươi năm tuyệt vọng
bên dốc đời lặng căm
những mặt người ảo mộng
những chân trời biệt tăm
nhiều lần trong giấc ngủ
tôi thấy mình đi hoang
như loài dơi trú ngụ
trên vách sầu mang mang
tôi thấy mình đi hoang
như loài dơi trú ngụ
trên vách sầu mang mang
để mỗi chiều qua vội
tôi nhìn lại bóng tôi
con chim rời cánh mỏi
trong vũng tối ngậm ngùi
sẽ còn trong ảo vọng
những chiều vàng phôi pha
tôi về khuya vấp bóng
chìm giữa khói sương nhòa…
nguyễn minh phúc
tôi nhìn lại bóng tôi
con chim rời cánh mỏi
trong vũng tối ngậm ngùi
sẽ còn trong ảo vọng
những chiều vàng phôi pha
tôi về khuya vấp bóng
chìm giữa khói sương nhòa…
nguyễn minh phúc
0 Comment: