Những dòng sông đều chảy (P6)- Phan Nhật Bắc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NHỮNG DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY
- Anh Nam anh còn nhớ phương trình mũ và logarit lớp 12 không? Kim hỏi
- Nhớ nhưng cần phải xem lại bài tập của em, vì nơi này chương trình toán khác bên Việt Nam. Ủa, em đang học điều dưỡng mà? Nam nói
- Thì thử xem anh học đến đâu.
Thì ra con bé này nó không vừa, cua không dễ, mình lạng quạng nó bắt nạt ngay. Phải dùng mánh lới và kinh nghiệm, phải chứng minh mình có học chứ khơi khơi đánh kiểu bộ binh không xong. Nam trả lời và chứng minh mình vẫn còn nhớ các bài toán lớp 12, mọi việc đi được một bước. Coi như bước đầu qua ải Nhạn môn quan.
- Em đang học lớp cử nhân điều dưỡng 3 năm. Nghe anh Sáu nói anh từng là một sĩ quan gì đó phải không? Hồi đó anh đi lính gì?
- He he… thì lính sai đâu đánh đó tùm lum vậy thôi. OK em điều tra anh khá nhiều, bây giờ anh hỏi em có bạn trai chưa ?
- Đâu dính gì đến anh mà hỏi?
- Thì anh biết để phòng thủ, sợ bị ăn đòn khi đưa em đi chơi.
- Chưa gì mà anh tự tin ghê he, dê em không dễ đâu nghe. Có điều kiện là anh phải học lấy bằng gì đó để có công việc ổn định
- Trời, giờ học gì nổi, cho điều kiện nhẹ bớt được không? Anh có bằng kỹ thuật cơ khí rồi mà
- Thiệt không? Sao không đi làm mà đi bụi?
Nam làm thinh, hắn chợt nhớ về dĩ vãng và cuộc tình vừa qua như cơn gió thoảng
***
Sáng dậy chở dùm thằng bé con anh Sáu đến trường cùng anh Sáu
- Thôi chú mày ở đây xin việc làm lập nghiệp, chứ lông bông hoài sao em?
Nghe anh Sáu Cua gọi mình bằng em Nam cảm động nhưng phân vân. Chuyện tình cảm là do duyên nợ đâu dễ dàng, thôi cứ cái gì đến nó sẽ đến.
Mấy hôm sau, Nam chia tay gia đình anh Sáu, lên xe nổ máy ra đi lúc 5 giờ sáng. Hắn không gặp Kim để từ giã nhưng thấy đèn phòng Kim chợt sáng, một bóng người đứng bên khung cửa nhìn ra. Rồi cánh cửa trước mở toang, Kim chạy ra với đôi chân trần. Nam dừng lại, Kim nhào lên xe ôm Nam. Một cơn bão tình chợt đến làm hắn không chống đỡ nổi.
- Nếu anh thương em hãy ở lại. Còn không anh cứ đi. Hai câu thơ anh đọc làm em thổn thức, bối rối và mất ngủ cả đêm. Em nói với chị dâu em là - Khó cưỡng lại một lời tỏ tình như vậy
-!?!
Cả hai trong vòng tay của nhau, bên trong nhà anh Sáu Cua đứng nhìn ra mỉm cười
- Em gần nghỉ hè, em sẽ đi năm tuần với anh cho hết đoạn đường chiến binh, ok?
- Trời em cũng biết đoạn đường chiến binh?
- Em của lính mà anh, mà ông già em cũng lính.
Nam không ngờ con bé này cũng biết nhiều về lính
- Lúc nhỏ em mê một người đàn ông đi lính như anh của em, nhưng khi lớn lên em thay đổi vì thấy chiến tranh tàn bạo quá. Em muốn làm một cái gì đó để xoa dịu những đau thương mất mát do chiến tranh gây ra, nhưng chưa kịp làm được gì thì chiến tranh kết thúc. Em phải theo gia đình sang đây.
Cả hai quay vào nhà, bình mình cũng vừa lên. Anh Sáu Cua bô bô cái mồm có bộ râu cá chốt, mắt nhìn đàn bà bà nào cũng cảm thấy nhột:
- Sao, cả hai cùng nhịp đập con tim rồi phải không? Thằng Nam mày đánh một đòn quá hay, được ăn cả ngã về không? Chỉ có tao mới đi guốc trong bụng của mày. Mẹ, mày không qua mắt tao, he he…
Nam cười nói:
- Anh Sáu, bộ râu dê cá chốt của anh cũng chẳng vừa. Anh có biệt danh Sáu Cua là cua đâu cũng dính chứ đâu phải con cua trong cánh đồng ngập mặn ở Fitzroy Island. Phải không quan hai?
- He he… mày bắt đúng mạch rồi Nam.
Thằng cu con Anh Sáu nó cứ theo Nam. Sau giờ học Nam dạy nó chữ Việt, nó thích học với Nam vì cả nhà ai cũng bận. Nó lủi thủi một mình vì con của cô nó là con gái nhỏ hơn 3 tuổi không hợp. Thằng cu sáng dạ và có tiếng cười trong như pha nên Nam khoái chọc nó cười. Nó bảo Nam nói giùm với ba đừng đi Cairns nữa, ở đây với nó
-OK chú sẽ nói, nhưng con phải học tiếng Việt cho giỏi.
Nhìn nó Nam nhớ lại hình ảnh mình lúc nhỏ y hệt, trán cao, môi dày, mặt vuông… tướng hơi du côn. Chợt khung trời ấu thơ hiện ra trước mắt. Nam đi về phía cuối con đường có con suối nhỏ, ngồi nhặt từng phiến đá mỏng như ngói ném vào mặt nước theo hình Thiên cự giác, viên đá bay là đà rồi chìm hẳn.
- Hay quá, anh ném lại cho em xem
Thì ra Kim đã đứng gần phiến đá nhìn
- Hôm nay em không đi học sao?
-Chiều đi thực tập tại bệnh viện gần đây. Anh buồn hả ?
- Nhớ nhà ra đây ngồi. Quê anh nhiều cây bần, em biết cây bần không?
- Em nghe nói nhưng không biết, chỉ biết cây đước
- Em cầm nghiêng miếng đá ném như vầy, giống như phi thuyền phóng trợt quỹ đạo thì miếng đá nó bay là đà trên mặt nước. Còn không nó đi thẳng vào lòng suối
- Anh giỏi toán ghê, sao không chọn pháo binh như anh Hai của em ?
- He he… Anh không thích súng lớn nòng dài, bắn rung rinh cả đêm như anh của em. Anh thích sờ mó máy móc em à.
Kim đánh vào vai Nam:
- Bắt đầu ăn nói nham nhở như Anh Hai và Anh Sáu rồi nghe
Nam nhìn Kim, đôi môi nàng như chờ đợi. Nam ôm nàng hôn vội, cả hai quấn nhau bên bờ suối. Thời gian như ngừng lại ...
***
- Anh Hai, tụi em đi Melbourne cuối tuần này
Anh Kim nhìn Nam nói:
- Tôi giao nó cho cậu, có gì thì cậu biết tay tôi
Anh Sáu Cua cười nói:
- Thằng này nó câu cá có hạng, mới hơn hai tuần cá đã nằm trong chậu và lên bàn nhậu.
- Anh Sáu thôi đừng làm Papillon nữa. Cháu nó cần anh. Em giải quyết vấn đề làm ăn ở Melbourne rồi về lại đây. Anh Sáu, nhớ nghe
Nam nói và năn nỉ ông lính thuỷ đánh bộ này muốn hết hơi
- Thôi mày về lại đây rồi tính, OK.
Con ngựa xích thố hôm nay có thêm một người, vẫn mạnh mẽ trên đường thiên lý xuôi Nam. Cả hai ghé Newcastle thăm bến cảng, vào một nhà hàng Việt ăn uống, nghỉ ngơi vài tiếng rồi thẳng đường về luôn Sydney. Tình yêu như mật ngọt, cả hai hạnh phúc trong những buổi long nhong trên phố hay trên bãi biển vắng người, nơi đậu con xích thố đã đóng bụi đường sau chuyến đi xa. Ghé những nơi sầm uất của người Việt, hòa vào dòng người ly hương. Họ có những món ăn đầy ắp tình quê
- Anh muốn ăn bánh xèo Phan Thiết hay mì Quảng quê anh đến đây sẽ có. Kim nhí nhảnh nói
- Em có tâm hồn ăn uống ghê he, chổ nào cũng biết.
- Tại theo anh và chị dâu em đi chơi nên biết nhiều món ăn.
Mùi bánh xèo đổ trên một cái chảo nhỏ vàng rụm giống hệt ở quê, Nam khoái quá ăn no luôn
- Họ mang hết hồn quê sang nơi này, rau cải không thiếu thứ gì. Mình đâu cần phải về VN phải không anh?
- Nhưng thiếu hơi đất sau cơn mưa lớn và thiếu gió xuân. Nơi đây chỉ có mai giả bằng giấy
- Anh đòi hỏi nhiều quá
- Anh chỉ nhớ thôi mà em. Mình dạo chơi hết Sydney đêm nay, mai đi lên Blue Mountain ghé thăm Mount boyce, em thấy sao?
- Em chưa đến đó, khoảng bao xa anh ?
- Khoảng 50km, đi chừng hơn nữa tiếng. Mình mua một ít thức ăn bánh mì Việt Nam đem theo, lên đó ngủ đêm để nghe tiếng núi thì thầm.
Kim mơ màng trên ghế trước mặc Nam lái xe. Con đường đẹp vừa mới khánh thành vài tháng nên xe chạy nhanh hơn lúc trước. Đến Blue mountain trời mới 10 giờ sáng. Thiên hạ cuối tuần về đây du lịch đông nghịt, những chiếc lều treo trên sườn núi vẫn còn ngái ngủ trong sương mai dù mặt trời đã lên khá cao. Ngủ trong lều bên vách núi dựng đứng khá mạo hiểm. Nhiều người đang thử độ gan lì của họ trên chiếc cầu dây bắc qua bên kia bờ vách, chỉ sơ sẩy tý là rơi xuống vực nhưng đã có dây an toàn treo trên đầu móc vào lưng. Ai thích thì cứ chơi chứ trò chơi này ít người Á châu nào dám thử.
- Em dám đi thang dây tử thần không? Mua vé thử chơi cho biết.
- Thôi anh nhìn xuống vực thẳm ghê quá, không đi mà đã thấy chóng mặt. Em không thích chiều cao
Mấy ông leo núi đang bận rộn với dây nhợ, họ ghiền leo núi để tìm cảm giác. Đó cũng là một môn thể thao rất nguy hiểm. Những người tới sớm đã đu mình như những con thằn lằn, bám vào vách từ từ leo lên đỉnh cao 1.093 mét, trai có gái có. Nam và Kim đi bộ lững thững đến một thác nước gần đó ngắm trời, cho đầu óc thoải mái, hít hương rừng từ ngọn Three sisters thổi về lồng lộng. Nam kể:
- Năm 1606, nhà hàng hải người Hà Lan Willem Janszoon khám phá ra nơi này. Đến năm 1788 người Anh đem hạm đội đổ bộ vào vịnh Botany, sau đó xảy ra một trận chiến gọi là trận Parramatta vào năm 1797, do một thổ dân tên Pemulwuy dẫn 100 bidjigal gọi là chiến binh tấn công vô một doanh trại lính Anh với giáo mác và cung tên. Đa số chiến binh thổ dân Úc bị đạn chết và Pemulwuy bị bắn gục, được một sĩ quan người Anh đem về trạm cứu chữa vì cảm phục. Rồi ông ta trốn mất với sợi xích còng chân. Sau này mới có khu Parramatta mình vừa ghé hôm qua mua đồ đó.
- Anh có học hết lịch sử Úc không mà kể hay quá
- Anh nghiên cứu và nói được ngôn ngữ thổ dân. Họ gọi lỗ mũi giống như mình, nhiều từ giống lắm. Anh rất ngạc nhiên vì nguồn gốc thổ dân Úc vốn từ Phi châu, họ đi về Đông dương định cư tại đó rồi di chuyển sang Úc- cách đây hơn 60 chục ngàn năm, lúc đó lục địa Úc còn dính với châu Á chứ chưa tách rời bởi đại dương như bây giờ. Như bức tranh khắc trên đá Ubirr cách đây 30.000 ngàn năm mà vẫn đẹp nét không phai mờ. Thật ra mình sống nơi này là thừa hưởng di sản văn minh của Tây phương chứ thổ dân Úc chỉ biết lượm trái và săn bắn, không có hình thành một cộng đồng chắc chắn, nên tụi Anh mới chiếm được dễ dàng
-Anh nói vậy chứ tụi Pháp chiếm nước mình 80 mươi năm khi chúng ta có đất nước, có vua, có quân đội, có một quá khứ chống ngoại xâm thì sao?
Nghe Kim nói Nam ngọng, con bé này nó cũng không vừa, chứng tỏ nó phản ứng nhạy bén, chắc mình phải cẩn thận cái mồm.
-He he… sao tắc tị vậy anh chàng? nghe nói trên thì thông thiên văn dưới đạt địa lý kiến thức rất sâu rộng
- Anh bắt đầu cảnh giác với em, không ngờ em cũng biết khá nhiều. Thôi ngủ đây một đêm mai mình đi Swan Hill
- Anh có ai quen ở đó không?
- Không chỉ muốn thăm, tiện đường về cội nguồn dòng Sông Murray và câu cá em muốn không?
Thật ra Nam muốn về thăm lại cảnh xưa lúc chân ướt chân ráo hắn đã đến đó và có những kỷ niệm, vậy thôi. Một khoảng thời gian nhưng nó như một dấu ấn trong cuộc đời lý hương.
Đêm đến, vách núi Mount Boyce lung linh ánh đèn từ những chiếc lều như những con đom đóm lập lòe nhấp nhánh khi gió mạnh, ngủ trong đó là những du khách thích tìm cảm giác lạ
Ôm Kim trong vòng tay Nam bắt đầu thám hiểm một khu vườn mới đang xuân. Tiếng thở, tiếng thì thầm, tiếng rung động của chiếc xe như con thuyền trên sông vắng. Kim phản ứng nồng nhiệt, rồi cả hai lăn ra ngủ đến mặt trời lên gần đỉnh đầu. Vào phòng tắm công cộng tẩy rửa bụi vô thường, rồi xuống quán nhâm nhi cà phê ăn sáng xong, con ngựa xích thố lại tiếp tục hành trình. Từ quốc lộ 31 đến Wagga rẽ qua quốc lộ 39 đường dài 850 cây số. Kim lái xe, nàng lọng cọng với số tay nên vô số con ngựa xích thố cứ lồng lên rồi tắt máy, mất mấy lần mới bon bon chạy được. Đường xưa lối cũ, cũng con đường này về Swan Hill, Nam nhớ đến chuyến đi cách đây 9 năm rồi nhắm mắt thả hồn theo tiếng nhạc đồng quê
Mới đó, như ngày hôm qua mà đã 9 năm…
Đến Swan Hill trời cũng vào đêm, hai người ghé vào cái quán bar gần bưu điện nhâm nhi ăn tối. Nơi này Nam cũng đã từng đến giờ thay đổi nhiều, không ai nhận ra thằng Chine năm xưa. Đám múa cột toàn dân trẻ và đám anh chị có số má chắc giờ cũng già. Bỗng có một tên nhìn Nam rồi đến bàn hỏi:
- Hi, có phải sư phụ Bruce ?
Nam nhìn lại, thì ra thằng đệ tử con ông đại gia, hắn ôm choàng lấy Nam:
- He he… ông thầy biến đâu lâu quá tôi không gặp, và ai đây?
- Vợ tao
- Sư phụ về đây thăm ông Dr Williams và anh em thằng Mark hả ?
- Nhớ nơi này tao chỉ ghé thôi, tối nay tao về Melbourne.
Nhưng tụi đệ tử sau một cú phone kéo đến gần chật cái club. Kim ngạc nhiên thốt lên:
- Trời anh khá nổi tiếng nơi này!
Cả bọn không cho Nam đi, chúng vác Nam lên vai nhào lên nhảy múa, book cho một phòng sang trọng nơi resort gần con sông Murray. Kim đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không ngờ ông Nam này ghê thiệt. Tối về phòng sau 12 giờ đêm, Nam say bí tỉ vì mấy đệ tử ép uống dữ quá. Nhìn khuôn mặt Nam đầy nam tính đang ngủ vùi, Kim cảm thấy vững chãi khi hiểu hết nguồn cơn tại sao Nam muốn về thăm Swan Hill. Thì ra ông thần nước mặn người Phan Thiết đã từng làm việc nơi này.
Vừa sáng, đám đệ tử hai thế hệ kéo đến chật gần 200 đứa, hô vang: - Mr Bruce của tôi… Họ đem theo một bộ đồ võ cho Nam mặc vào rồi kéo về một võ đường ở Murrawee tổ chức buổi đón tưng bừng. Một tấm hình Nam đứng với võ sinh và tấm hình đá bay nổi tiếng của hắn treo trang trọng trên tường. Trưởng tràng Linh trường Sakura Karate đời thứ hai Sam trân trọng kéo Nam lên bục nói vài lời
Nam cảm động nhìn phía hàng ghế Kim đang ngồi rồi nói với đám môn sinh Úc:
- Thầy rất vui khi về đây, đúng như lời hứa nhưng đã lỗi hẹn vì mắc chuyện quan trọng, vắng 3 kỳ tức 3 năm. Hôm nay thầy mong các võ sinh hãy cố gắng học tập kỹ thuật và trao dồi tinh thần Karatedo như năm xưa thầy đã dạy. Chúc mừng các võ sư và võ sinh.
- Hi Master, năm tới nhớ về nha, chúng tôi chờ ông…
Về lại resort thì có tin nhắn của ông Dr Williams đã về hưu và bệnh xá Murrawee đã giải thể. Nam và Kim tìm đến viện dưỡng lão thăm ông. Gặp Nam ông rất vui khi biết Nam có vợ. Cả hai không nhắc gì đến chuyện cũ của ông thần nước mặn này. Nam tâm sự với ông nhiều chuyện rồi ra về. Ông Dr Williams ráng đưa Nam ra cửa, Nam ôm ông hẹn năm sau đúng tháng này sẽ lên thăm ông. Ông gật đầu cười, hàm răng đã rụng hết
- Trời anh dấu em nhiều chuyện. Master Bruce, thật ra anh là ai ?
- Anh là hạt bụi vô thường / Bám trên mảnh vỡ con thuyền nổi trôi. Em hài lòng chưa ?
- Thôi khai thiệt đi để em tha thứ, còn không thì em rất khó chịu khi anh dấu em nhiều quá.
- He he… thì từ từ em làm gì nóng vậy? Anh muốn thăm một cô gái em đồng ý không?
Nhưng con ông Dr Williams vắng mặt không có nơi này, hỏi ông chủ bar ở Murawee ông nói nàng nghỉ vài ngày đi Sydney. Nhìn tấm hình Nam và một ông bạn Việt trên tường ông chủ bar hỏi:
- Mr Bruce khỏe không?
Nam cười nói:
- OK cám ơn ông
- Hai đứa bây ăn gì không tao đãi
- Thanks, tụi tôi đi ngay, hẹn khi khác.
- Lâu lắm mới gặp lại, sao mày đi vội quá?
- OK, hai đứa chúng tôi ăn trưa với ông. Tôi quay lại khoảng một tiếng sau nhé
Ông chủ bar vui ra mặt. Kim cứ thắc mắc hoài tấm hình Nam và cô gái Úc làm Nam đau cái đầu
- Thôi mà, em bạn thôi
- Có leo lên giường không? Cái mặt anh em nghi quá, không ngờ em lại quen một ông giang hồ tung cánh. Anh Sáu Cua Papillon còn thua anh nữa.
Kim muốn khóc. Nam sợ nhất đàn bà khóc rất mệt, hắn im không nói gì hết. Đúng hẹn ăn cơm trưa ông chủ quán bar đãi hải sản, và có cơm chiên Dương châu người đầu bếp Tàu làm ăn rất ngon. Xong bữa Nam bắt tay ông chủ quán, chia tay ông bịn rịn như một người bạn thân.
Kim tra hỏi tới tấp khi lên xe về Melbourne. Nàng không vui vì quá khứ mập mờ hư ảo của ông Nam có tên Master Bruce
- Ly là tên Tây, Anh có tên Tây là Bruce . Anh thích dòng họ Lý vua của Việt Nam mình nên khi về Lào mới có tên này.
- Anh xạo vừa thôi. Anh đến Swan Hill năm 1978, anh về Thái lan năm 1984, bây giờ là 1986 thì tên Tây từ đâu ra
- Thì Anh đá bay giống Lý Tiểu Long tụi Úc nó gọi anh là Bruce Ly.
- Thật nể cái mồm dẻo của anh luôn. Kim cười nói: - từ nay anh phải tu tỉnh, em sợ mấy ông lăng nhăng lắm
- Tại vì anh số đào mồ ý quên đào hoa, ba anh chấm tử vi nói mà, số mình nó dzậy thì phải chịu thôi !
Đúng là già cái mồm. Kim nghĩ, nhưng lại khoái mới chết chứ. Hồi tới giờ mấy ông Việt cua mình có ông nào như ông này, làm thơ viết văn giỏi mà lại thông minh nhiều thứ, kể cả gái gú. Mà lính thì chịu thua luôn. Đôi môi tham lam, những cú hôn như gió chướng của ông Nam này làm Kim chịu không nổi. Kim cũng thích Nam như con bò tót lừ đừ với những cú húc như sóng vỗ bờ mới lạ tê người. Bò rừng thường long nhong lắm- Kim tự nhủ, đã yêu thôi mình phải cột chặt, phải xích hắn lại bằng đôi tay nồng ấm. Mình không còn nhỏ nữa…
Phan Nhật Bắc
(Chuyện phiêu lưu trên những vùng đất thổ dân Úc và một cuộc tình nhiều nước mắt )
(Xem lại P5)
P6:- Anh Nam anh còn nhớ phương trình mũ và logarit lớp 12 không? Kim hỏi
- Nhớ nhưng cần phải xem lại bài tập của em, vì nơi này chương trình toán khác bên Việt Nam. Ủa, em đang học điều dưỡng mà? Nam nói
- Thì thử xem anh học đến đâu.
Thì ra con bé này nó không vừa, cua không dễ, mình lạng quạng nó bắt nạt ngay. Phải dùng mánh lới và kinh nghiệm, phải chứng minh mình có học chứ khơi khơi đánh kiểu bộ binh không xong. Nam trả lời và chứng minh mình vẫn còn nhớ các bài toán lớp 12, mọi việc đi được một bước. Coi như bước đầu qua ải Nhạn môn quan.
- Em đang học lớp cử nhân điều dưỡng 3 năm. Nghe anh Sáu nói anh từng là một sĩ quan gì đó phải không? Hồi đó anh đi lính gì?
- He he… thì lính sai đâu đánh đó tùm lum vậy thôi. OK em điều tra anh khá nhiều, bây giờ anh hỏi em có bạn trai chưa ?
- Đâu dính gì đến anh mà hỏi?
- Thì anh biết để phòng thủ, sợ bị ăn đòn khi đưa em đi chơi.
- Chưa gì mà anh tự tin ghê he, dê em không dễ đâu nghe. Có điều kiện là anh phải học lấy bằng gì đó để có công việc ổn định
- Trời, giờ học gì nổi, cho điều kiện nhẹ bớt được không? Anh có bằng kỹ thuật cơ khí rồi mà
- Thiệt không? Sao không đi làm mà đi bụi?
Nam làm thinh, hắn chợt nhớ về dĩ vãng và cuộc tình vừa qua như cơn gió thoảng
***
Sáng dậy chở dùm thằng bé con anh Sáu đến trường cùng anh Sáu
- Thôi chú mày ở đây xin việc làm lập nghiệp, chứ lông bông hoài sao em?
Nghe anh Sáu Cua gọi mình bằng em Nam cảm động nhưng phân vân. Chuyện tình cảm là do duyên nợ đâu dễ dàng, thôi cứ cái gì đến nó sẽ đến.
Mấy hôm sau, Nam chia tay gia đình anh Sáu, lên xe nổ máy ra đi lúc 5 giờ sáng. Hắn không gặp Kim để từ giã nhưng thấy đèn phòng Kim chợt sáng, một bóng người đứng bên khung cửa nhìn ra. Rồi cánh cửa trước mở toang, Kim chạy ra với đôi chân trần. Nam dừng lại, Kim nhào lên xe ôm Nam. Một cơn bão tình chợt đến làm hắn không chống đỡ nổi.
- Nếu anh thương em hãy ở lại. Còn không anh cứ đi. Hai câu thơ anh đọc làm em thổn thức, bối rối và mất ngủ cả đêm. Em nói với chị dâu em là - Khó cưỡng lại một lời tỏ tình như vậy
-!?!
Cả hai trong vòng tay của nhau, bên trong nhà anh Sáu Cua đứng nhìn ra mỉm cười
- Em gần nghỉ hè, em sẽ đi năm tuần với anh cho hết đoạn đường chiến binh, ok?
- Trời em cũng biết đoạn đường chiến binh?
- Em của lính mà anh, mà ông già em cũng lính.
Nam không ngờ con bé này cũng biết nhiều về lính
- Lúc nhỏ em mê một người đàn ông đi lính như anh của em, nhưng khi lớn lên em thay đổi vì thấy chiến tranh tàn bạo quá. Em muốn làm một cái gì đó để xoa dịu những đau thương mất mát do chiến tranh gây ra, nhưng chưa kịp làm được gì thì chiến tranh kết thúc. Em phải theo gia đình sang đây.
Cả hai quay vào nhà, bình mình cũng vừa lên. Anh Sáu Cua bô bô cái mồm có bộ râu cá chốt, mắt nhìn đàn bà bà nào cũng cảm thấy nhột:
- Sao, cả hai cùng nhịp đập con tim rồi phải không? Thằng Nam mày đánh một đòn quá hay, được ăn cả ngã về không? Chỉ có tao mới đi guốc trong bụng của mày. Mẹ, mày không qua mắt tao, he he…
Nam cười nói:
- Anh Sáu, bộ râu dê cá chốt của anh cũng chẳng vừa. Anh có biệt danh Sáu Cua là cua đâu cũng dính chứ đâu phải con cua trong cánh đồng ngập mặn ở Fitzroy Island. Phải không quan hai?
- He he… mày bắt đúng mạch rồi Nam.
Thằng cu con Anh Sáu nó cứ theo Nam. Sau giờ học Nam dạy nó chữ Việt, nó thích học với Nam vì cả nhà ai cũng bận. Nó lủi thủi một mình vì con của cô nó là con gái nhỏ hơn 3 tuổi không hợp. Thằng cu sáng dạ và có tiếng cười trong như pha nên Nam khoái chọc nó cười. Nó bảo Nam nói giùm với ba đừng đi Cairns nữa, ở đây với nó
-OK chú sẽ nói, nhưng con phải học tiếng Việt cho giỏi.
Nhìn nó Nam nhớ lại hình ảnh mình lúc nhỏ y hệt, trán cao, môi dày, mặt vuông… tướng hơi du côn. Chợt khung trời ấu thơ hiện ra trước mắt. Nam đi về phía cuối con đường có con suối nhỏ, ngồi nhặt từng phiến đá mỏng như ngói ném vào mặt nước theo hình Thiên cự giác, viên đá bay là đà rồi chìm hẳn.
- Hay quá, anh ném lại cho em xem
Thì ra Kim đã đứng gần phiến đá nhìn
- Hôm nay em không đi học sao?
-Chiều đi thực tập tại bệnh viện gần đây. Anh buồn hả ?
- Nhớ nhà ra đây ngồi. Quê anh nhiều cây bần, em biết cây bần không?
- Em nghe nói nhưng không biết, chỉ biết cây đước
- Em cầm nghiêng miếng đá ném như vầy, giống như phi thuyền phóng trợt quỹ đạo thì miếng đá nó bay là đà trên mặt nước. Còn không nó đi thẳng vào lòng suối
- Anh giỏi toán ghê, sao không chọn pháo binh như anh Hai của em ?
- He he… Anh không thích súng lớn nòng dài, bắn rung rinh cả đêm như anh của em. Anh thích sờ mó máy móc em à.
Kim đánh vào vai Nam:
- Bắt đầu ăn nói nham nhở như Anh Hai và Anh Sáu rồi nghe
Nam nhìn Kim, đôi môi nàng như chờ đợi. Nam ôm nàng hôn vội, cả hai quấn nhau bên bờ suối. Thời gian như ngừng lại ...
***
- Anh Hai, tụi em đi Melbourne cuối tuần này
Anh Kim nhìn Nam nói:
- Tôi giao nó cho cậu, có gì thì cậu biết tay tôi
Anh Sáu Cua cười nói:
- Thằng này nó câu cá có hạng, mới hơn hai tuần cá đã nằm trong chậu và lên bàn nhậu.
- Anh Sáu thôi đừng làm Papillon nữa. Cháu nó cần anh. Em giải quyết vấn đề làm ăn ở Melbourne rồi về lại đây. Anh Sáu, nhớ nghe
Nam nói và năn nỉ ông lính thuỷ đánh bộ này muốn hết hơi
- Thôi mày về lại đây rồi tính, OK.
Con ngựa xích thố hôm nay có thêm một người, vẫn mạnh mẽ trên đường thiên lý xuôi Nam. Cả hai ghé Newcastle thăm bến cảng, vào một nhà hàng Việt ăn uống, nghỉ ngơi vài tiếng rồi thẳng đường về luôn Sydney. Tình yêu như mật ngọt, cả hai hạnh phúc trong những buổi long nhong trên phố hay trên bãi biển vắng người, nơi đậu con xích thố đã đóng bụi đường sau chuyến đi xa. Ghé những nơi sầm uất của người Việt, hòa vào dòng người ly hương. Họ có những món ăn đầy ắp tình quê
- Anh muốn ăn bánh xèo Phan Thiết hay mì Quảng quê anh đến đây sẽ có. Kim nhí nhảnh nói
- Em có tâm hồn ăn uống ghê he, chổ nào cũng biết.
- Tại theo anh và chị dâu em đi chơi nên biết nhiều món ăn.
Mùi bánh xèo đổ trên một cái chảo nhỏ vàng rụm giống hệt ở quê, Nam khoái quá ăn no luôn
- Họ mang hết hồn quê sang nơi này, rau cải không thiếu thứ gì. Mình đâu cần phải về VN phải không anh?
- Nhưng thiếu hơi đất sau cơn mưa lớn và thiếu gió xuân. Nơi đây chỉ có mai giả bằng giấy
- Anh đòi hỏi nhiều quá
- Anh chỉ nhớ thôi mà em. Mình dạo chơi hết Sydney đêm nay, mai đi lên Blue Mountain ghé thăm Mount boyce, em thấy sao?
- Em chưa đến đó, khoảng bao xa anh ?
- Khoảng 50km, đi chừng hơn nữa tiếng. Mình mua một ít thức ăn bánh mì Việt Nam đem theo, lên đó ngủ đêm để nghe tiếng núi thì thầm.
Kim mơ màng trên ghế trước mặc Nam lái xe. Con đường đẹp vừa mới khánh thành vài tháng nên xe chạy nhanh hơn lúc trước. Đến Blue mountain trời mới 10 giờ sáng. Thiên hạ cuối tuần về đây du lịch đông nghịt, những chiếc lều treo trên sườn núi vẫn còn ngái ngủ trong sương mai dù mặt trời đã lên khá cao. Ngủ trong lều bên vách núi dựng đứng khá mạo hiểm. Nhiều người đang thử độ gan lì của họ trên chiếc cầu dây bắc qua bên kia bờ vách, chỉ sơ sẩy tý là rơi xuống vực nhưng đã có dây an toàn treo trên đầu móc vào lưng. Ai thích thì cứ chơi chứ trò chơi này ít người Á châu nào dám thử.
- Em dám đi thang dây tử thần không? Mua vé thử chơi cho biết.
- Thôi anh nhìn xuống vực thẳm ghê quá, không đi mà đã thấy chóng mặt. Em không thích chiều cao
Mấy ông leo núi đang bận rộn với dây nhợ, họ ghiền leo núi để tìm cảm giác. Đó cũng là một môn thể thao rất nguy hiểm. Những người tới sớm đã đu mình như những con thằn lằn, bám vào vách từ từ leo lên đỉnh cao 1.093 mét, trai có gái có. Nam và Kim đi bộ lững thững đến một thác nước gần đó ngắm trời, cho đầu óc thoải mái, hít hương rừng từ ngọn Three sisters thổi về lồng lộng. Nam kể:
- Năm 1606, nhà hàng hải người Hà Lan Willem Janszoon khám phá ra nơi này. Đến năm 1788 người Anh đem hạm đội đổ bộ vào vịnh Botany, sau đó xảy ra một trận chiến gọi là trận Parramatta vào năm 1797, do một thổ dân tên Pemulwuy dẫn 100 bidjigal gọi là chiến binh tấn công vô một doanh trại lính Anh với giáo mác và cung tên. Đa số chiến binh thổ dân Úc bị đạn chết và Pemulwuy bị bắn gục, được một sĩ quan người Anh đem về trạm cứu chữa vì cảm phục. Rồi ông ta trốn mất với sợi xích còng chân. Sau này mới có khu Parramatta mình vừa ghé hôm qua mua đồ đó.
- Anh có học hết lịch sử Úc không mà kể hay quá
- Anh nghiên cứu và nói được ngôn ngữ thổ dân. Họ gọi lỗ mũi giống như mình, nhiều từ giống lắm. Anh rất ngạc nhiên vì nguồn gốc thổ dân Úc vốn từ Phi châu, họ đi về Đông dương định cư tại đó rồi di chuyển sang Úc- cách đây hơn 60 chục ngàn năm, lúc đó lục địa Úc còn dính với châu Á chứ chưa tách rời bởi đại dương như bây giờ. Như bức tranh khắc trên đá Ubirr cách đây 30.000 ngàn năm mà vẫn đẹp nét không phai mờ. Thật ra mình sống nơi này là thừa hưởng di sản văn minh của Tây phương chứ thổ dân Úc chỉ biết lượm trái và săn bắn, không có hình thành một cộng đồng chắc chắn, nên tụi Anh mới chiếm được dễ dàng
-Anh nói vậy chứ tụi Pháp chiếm nước mình 80 mươi năm khi chúng ta có đất nước, có vua, có quân đội, có một quá khứ chống ngoại xâm thì sao?
Nghe Kim nói Nam ngọng, con bé này nó cũng không vừa, chứng tỏ nó phản ứng nhạy bén, chắc mình phải cẩn thận cái mồm.
-He he… sao tắc tị vậy anh chàng? nghe nói trên thì thông thiên văn dưới đạt địa lý kiến thức rất sâu rộng
- Anh bắt đầu cảnh giác với em, không ngờ em cũng biết khá nhiều. Thôi ngủ đây một đêm mai mình đi Swan Hill
- Anh có ai quen ở đó không?
- Không chỉ muốn thăm, tiện đường về cội nguồn dòng Sông Murray và câu cá em muốn không?
Thật ra Nam muốn về thăm lại cảnh xưa lúc chân ướt chân ráo hắn đã đến đó và có những kỷ niệm, vậy thôi. Một khoảng thời gian nhưng nó như một dấu ấn trong cuộc đời lý hương.
Đêm đến, vách núi Mount Boyce lung linh ánh đèn từ những chiếc lều như những con đom đóm lập lòe nhấp nhánh khi gió mạnh, ngủ trong đó là những du khách thích tìm cảm giác lạ
Ôm Kim trong vòng tay Nam bắt đầu thám hiểm một khu vườn mới đang xuân. Tiếng thở, tiếng thì thầm, tiếng rung động của chiếc xe như con thuyền trên sông vắng. Kim phản ứng nồng nhiệt, rồi cả hai lăn ra ngủ đến mặt trời lên gần đỉnh đầu. Vào phòng tắm công cộng tẩy rửa bụi vô thường, rồi xuống quán nhâm nhi cà phê ăn sáng xong, con ngựa xích thố lại tiếp tục hành trình. Từ quốc lộ 31 đến Wagga rẽ qua quốc lộ 39 đường dài 850 cây số. Kim lái xe, nàng lọng cọng với số tay nên vô số con ngựa xích thố cứ lồng lên rồi tắt máy, mất mấy lần mới bon bon chạy được. Đường xưa lối cũ, cũng con đường này về Swan Hill, Nam nhớ đến chuyến đi cách đây 9 năm rồi nhắm mắt thả hồn theo tiếng nhạc đồng quê
Mới đó, như ngày hôm qua mà đã 9 năm…
Đến Swan Hill trời cũng vào đêm, hai người ghé vào cái quán bar gần bưu điện nhâm nhi ăn tối. Nơi này Nam cũng đã từng đến giờ thay đổi nhiều, không ai nhận ra thằng Chine năm xưa. Đám múa cột toàn dân trẻ và đám anh chị có số má chắc giờ cũng già. Bỗng có một tên nhìn Nam rồi đến bàn hỏi:
- Hi, có phải sư phụ Bruce ?
Nam nhìn lại, thì ra thằng đệ tử con ông đại gia, hắn ôm choàng lấy Nam:
- He he… ông thầy biến đâu lâu quá tôi không gặp, và ai đây?
- Vợ tao
- Sư phụ về đây thăm ông Dr Williams và anh em thằng Mark hả ?
- Nhớ nơi này tao chỉ ghé thôi, tối nay tao về Melbourne.
Nhưng tụi đệ tử sau một cú phone kéo đến gần chật cái club. Kim ngạc nhiên thốt lên:
- Trời anh khá nổi tiếng nơi này!
Cả bọn không cho Nam đi, chúng vác Nam lên vai nhào lên nhảy múa, book cho một phòng sang trọng nơi resort gần con sông Murray. Kim đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không ngờ ông Nam này ghê thiệt. Tối về phòng sau 12 giờ đêm, Nam say bí tỉ vì mấy đệ tử ép uống dữ quá. Nhìn khuôn mặt Nam đầy nam tính đang ngủ vùi, Kim cảm thấy vững chãi khi hiểu hết nguồn cơn tại sao Nam muốn về thăm Swan Hill. Thì ra ông thần nước mặn người Phan Thiết đã từng làm việc nơi này.
Vừa sáng, đám đệ tử hai thế hệ kéo đến chật gần 200 đứa, hô vang: - Mr Bruce của tôi… Họ đem theo một bộ đồ võ cho Nam mặc vào rồi kéo về một võ đường ở Murrawee tổ chức buổi đón tưng bừng. Một tấm hình Nam đứng với võ sinh và tấm hình đá bay nổi tiếng của hắn treo trang trọng trên tường. Trưởng tràng Linh trường Sakura Karate đời thứ hai Sam trân trọng kéo Nam lên bục nói vài lời
Nam cảm động nhìn phía hàng ghế Kim đang ngồi rồi nói với đám môn sinh Úc:
- Thầy rất vui khi về đây, đúng như lời hứa nhưng đã lỗi hẹn vì mắc chuyện quan trọng, vắng 3 kỳ tức 3 năm. Hôm nay thầy mong các võ sinh hãy cố gắng học tập kỹ thuật và trao dồi tinh thần Karatedo như năm xưa thầy đã dạy. Chúc mừng các võ sư và võ sinh.
- Hi Master, năm tới nhớ về nha, chúng tôi chờ ông…
Về lại resort thì có tin nhắn của ông Dr Williams đã về hưu và bệnh xá Murrawee đã giải thể. Nam và Kim tìm đến viện dưỡng lão thăm ông. Gặp Nam ông rất vui khi biết Nam có vợ. Cả hai không nhắc gì đến chuyện cũ của ông thần nước mặn này. Nam tâm sự với ông nhiều chuyện rồi ra về. Ông Dr Williams ráng đưa Nam ra cửa, Nam ôm ông hẹn năm sau đúng tháng này sẽ lên thăm ông. Ông gật đầu cười, hàm răng đã rụng hết
- Trời anh dấu em nhiều chuyện. Master Bruce, thật ra anh là ai ?
- Anh là hạt bụi vô thường / Bám trên mảnh vỡ con thuyền nổi trôi. Em hài lòng chưa ?
- Thôi khai thiệt đi để em tha thứ, còn không thì em rất khó chịu khi anh dấu em nhiều quá.
- He he… thì từ từ em làm gì nóng vậy? Anh muốn thăm một cô gái em đồng ý không?
Nhưng con ông Dr Williams vắng mặt không có nơi này, hỏi ông chủ bar ở Murawee ông nói nàng nghỉ vài ngày đi Sydney. Nhìn tấm hình Nam và một ông bạn Việt trên tường ông chủ bar hỏi:
- Mr Bruce khỏe không?
Nam cười nói:
- OK cám ơn ông
- Hai đứa bây ăn gì không tao đãi
- Thanks, tụi tôi đi ngay, hẹn khi khác.
- Lâu lắm mới gặp lại, sao mày đi vội quá?
- OK, hai đứa chúng tôi ăn trưa với ông. Tôi quay lại khoảng một tiếng sau nhé
Ông chủ bar vui ra mặt. Kim cứ thắc mắc hoài tấm hình Nam và cô gái Úc làm Nam đau cái đầu
- Thôi mà, em bạn thôi
- Có leo lên giường không? Cái mặt anh em nghi quá, không ngờ em lại quen một ông giang hồ tung cánh. Anh Sáu Cua Papillon còn thua anh nữa.
Kim muốn khóc. Nam sợ nhất đàn bà khóc rất mệt, hắn im không nói gì hết. Đúng hẹn ăn cơm trưa ông chủ quán bar đãi hải sản, và có cơm chiên Dương châu người đầu bếp Tàu làm ăn rất ngon. Xong bữa Nam bắt tay ông chủ quán, chia tay ông bịn rịn như một người bạn thân.
Kim tra hỏi tới tấp khi lên xe về Melbourne. Nàng không vui vì quá khứ mập mờ hư ảo của ông Nam có tên Master Bruce
- Ly là tên Tây, Anh có tên Tây là Bruce . Anh thích dòng họ Lý vua của Việt Nam mình nên khi về Lào mới có tên này.
- Anh xạo vừa thôi. Anh đến Swan Hill năm 1978, anh về Thái lan năm 1984, bây giờ là 1986 thì tên Tây từ đâu ra
- Thì Anh đá bay giống Lý Tiểu Long tụi Úc nó gọi anh là Bruce Ly.
- Thật nể cái mồm dẻo của anh luôn. Kim cười nói: - từ nay anh phải tu tỉnh, em sợ mấy ông lăng nhăng lắm
- Tại vì anh số đào mồ ý quên đào hoa, ba anh chấm tử vi nói mà, số mình nó dzậy thì phải chịu thôi !
Đúng là già cái mồm. Kim nghĩ, nhưng lại khoái mới chết chứ. Hồi tới giờ mấy ông Việt cua mình có ông nào như ông này, làm thơ viết văn giỏi mà lại thông minh nhiều thứ, kể cả gái gú. Mà lính thì chịu thua luôn. Đôi môi tham lam, những cú hôn như gió chướng của ông Nam này làm Kim chịu không nổi. Kim cũng thích Nam như con bò tót lừ đừ với những cú húc như sóng vỗ bờ mới lạ tê người. Bò rừng thường long nhong lắm- Kim tự nhủ, đã yêu thôi mình phải cột chặt, phải xích hắn lại bằng đôi tay nồng ấm. Mình không còn nhỏ nữa…
(Xem tiếp phần 7)
Phan Nhật Bắc
0 Comment: