Xuân và em- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
XUÂN VÀ EM
Mối tình xưa xin chôn vào ký ức
Đón em nay về... trên ngưỡng cửa hoàng hôn
Người đàn bà hiền dịu và ngoan
Khắp mặt đất, Cưng ơi ! Chiều đẹp lạ
Lại cùng em trở về thời hoang dã
Dắt nhau đi, trên sắc thảm mùa xuân
Ngả mình nằm, dưới bóng của vầng trăng
Chỉ có thiên nhiên và mây vờn, gió cuốn
Rũ sạch mọi buồn phiền cuộc sống
Vết đau tình cũ cũng tiêu tan
Như làn hương lạ ... Hỡi em thương !
Hai đứa ôm nhau, lạc vào tiên cảnh
Nơi Bờ-bãi-con-người, dẫu còn nhiều bụi bặm
Nhưng "tình yêu - cuộc sống" vẫn sinh sôi
Không có em, linh hồn ta mục ruỗng ... rã rời ...
Thơ sẽ chết tựa mảnh ruộng khô cằn, nứt nẻ
Hồn ta đó với tình yêu mới mẻ
Anh thắp nén hương lòng, tiễn bóng em xưa
Phạm Ngọc Thái
Mối tình xưa xin chôn vào ký ức
Đón em nay về... trên ngưỡng cửa hoàng hôn
Người đàn bà hiền dịu và ngoan
Khắp mặt đất, Cưng ơi ! Chiều đẹp lạ
Lại cùng em trở về thời hoang dã
Dắt nhau đi, trên sắc thảm mùa xuân
Ngả mình nằm, dưới bóng của vầng trăng
Chỉ có thiên nhiên và mây vờn, gió cuốn
Rũ sạch mọi buồn phiền cuộc sống
Vết đau tình cũ cũng tiêu tan
Như làn hương lạ ... Hỡi em thương !
Hai đứa ôm nhau, lạc vào tiên cảnh
Nơi Bờ-bãi-con-người, dẫu còn nhiều bụi bặm
Nhưng "tình yêu - cuộc sống" vẫn sinh sôi
Không có em, linh hồn ta mục ruỗng ... rã rời ...
Thơ sẽ chết tựa mảnh ruộng khô cằn, nứt nẻ
Hồn ta đó với tình yêu mới mẻ
Anh thắp nén hương lòng, tiễn bóng em xưa
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: