Tái tạo- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TÁI TẠO
1.
có thể xanh lại chăng
những ngọn đồi đã không còn diệp tố?
có thể chăng
từ di thể niềm tim quá khứ
khai sinh bội mùa tình yêu?
luồng gió ngược chiều nào
như chuyến xe tốc hành đưa chúng ta về sân ga khát vọng?
đã quá lâu rồi
những mái nhà ngủ quên
dưới rặng cây mang những trái linh hồn khô hạn
đã quá lâu rồi
những tờ ngân phiếu khổ đau
như những khối mụt ác tính
bám chặt trên những thân thể gầy mòn
bởi tháng ngày treo cổ lên sợi dây thòng lỏng đợi chờ.
1.
có thể xanh lại chăng
những ngọn đồi đã không còn diệp tố?
có thể chăng
từ di thể niềm tim quá khứ
khai sinh bội mùa tình yêu?
luồng gió ngược chiều nào
như chuyến xe tốc hành đưa chúng ta về sân ga khát vọng?
đã quá lâu rồi
những mái nhà ngủ quên
dưới rặng cây mang những trái linh hồn khô hạn
đã quá lâu rồi
những tờ ngân phiếu khổ đau
như những khối mụt ác tính
bám chặt trên những thân thể gầy mòn
bởi tháng ngày treo cổ lên sợi dây thòng lỏng đợi chờ.
2.
nơi tận cùng của miền dối lừa
là chốn hiện hữu của những nghĩa trang sự thật
mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây
từ những chiếc vòi bạch tuộc
một thứ dung dịch Trá Hình được đổ vào
nuôi dưỡng mầm tội ác
ngày chẳng còn bắt đầu bằng bình minh
trên những nhành hoa
những hạt sương đỏ bầm
như những lưỡi dao đâm vào bối tâm chân lý
vĩnh viễn những nụ hôn thuần khiết phải đi quỳ
để cho những gót chân vô cảm
được lăng xê trên sân khấu cuộc đời
trong vở kịch dài hơi
“ trò chơi của những tên đồ tể”
nơi tận cùng của miền dối lừa
là chốn hiện hữu của những nghĩa trang sự thật
mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây
từ những chiếc vòi bạch tuộc
một thứ dung dịch Trá Hình được đổ vào
nuôi dưỡng mầm tội ác
ngày chẳng còn bắt đầu bằng bình minh
trên những nhành hoa
những hạt sương đỏ bầm
như những lưỡi dao đâm vào bối tâm chân lý
vĩnh viễn những nụ hôn thuần khiết phải đi quỳ
để cho những gót chân vô cảm
được lăng xê trên sân khấu cuộc đời
trong vở kịch dài hơi
“ trò chơi của những tên đồ tể”
3.
nhưng mà em này
liệu có thể
ừ chỉ là có thể thôi
từ đống tro tàn cuộc chiến phi nghĩa
sẽ mọc lên
mạnh mẽ
sắc hoa của ngày mai?
một ngày mai không có những cơn đớn đau dai dẳng
một ngày mai không còn vết sẹo số phận
hằn sâu khuôn mặt những con đường?
ừ có thể
chỉ là có thể thôi
trên những hoang mạc từ lâu bặt âm loài mưa hy vọng
một đêm mùa đông nào đó
bỗng trỗi dậy nụ cười tự do
vĩnh cửu?
Trương Đình Phượng
nhưng mà em này
liệu có thể
ừ chỉ là có thể thôi
từ đống tro tàn cuộc chiến phi nghĩa
sẽ mọc lên
mạnh mẽ
sắc hoa của ngày mai?
một ngày mai không có những cơn đớn đau dai dẳng
một ngày mai không còn vết sẹo số phận
hằn sâu khuôn mặt những con đường?
ừ có thể
chỉ là có thể thôi
trên những hoang mạc từ lâu bặt âm loài mưa hy vọng
một đêm mùa đông nào đó
bỗng trỗi dậy nụ cười tự do
vĩnh cửu?
Trương Đình Phượng
0 Comment: