Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Bạn muốn cởi bỏ chiếc áo cũ- Trương Đình Phượng

BẠN MUỐN CỞI BỎ CHIẾC ÁO CŨ

1.
quá mệt mỏi
trong kiếp làm người
bạn tìm đến dòng sông
ẩn mình sau những đám rong
mơ giấc mơ loài cá
sóng hát
này chú bé con
hãy ngoan ngoãn chìm vào giấc mộng
thời gian cay đắng ngủ rồi
và mùa hờn tủi đã tàn phai
gió hát
này chú bé con ơi
trời xanh bao la
đâu cũng là nhà
những đám mây u ám đã qua đời
chú nghe chăng mây trắng vang lời
bình yên
bình yên !

2.
bạn buồn quá
thế là bạn vẽ
những nụ hôn màu đen
đang lướt nhẹ
qua những khuôn mặt
buồn như bạn
bạn buồn quá
thế là bạn vẽ
những cơn lũ nước mắt
đang tràn về từ thượng nguồn trái tim
nhân loại
và bạn thấy
mình bị nhấn chìm
chìm mãi
bạn đạp chân
tìm đáy
nhưng vô vọng
bạn khóc thét lên
như những đứa trẻ
bị mẹ bỏ lại trong nhà vệ sinh
ngoài đường
hay bên lề một ngôi biệt thự
đáp lại
chỉ là sự lặng im
như thể
tất thảy thế gian mọi người đều điếc
hoặc câm.

3.
trưa mùa hè
bỗng nhiên bạn thấy lạnh
bạn thèm sự ôm ấp
và bạn mơ
về một đôi tay
đôi tay dịu hiền
đôi tay không chứa ngầm giông bão khổ đau
và dĩ nhiên cũng chẳng giấu
những móng vuốt phỉnh lừa.
bạn muốn làm sống lại
những cánh hoa
đã chết
từ mùa xuân
như làm sống lại
những kẻ vô tội
bị vùi xác trong trận chiến vô nghĩa
nhưng
bạn không thể
làm được gì
bạn chỉ còn cách
giương đôi mắt như hai lưỡi dao cùn
nhìn người ta hả hê xé nát những manh áo
trên thân xác quá khứ

4.
đôi khi
bạn nghĩ mình là ngựa
là con ngựa hoang cuối cùng
trong cánh rừng hấp hối
và bạn chạy
trên mênh mông máu
bằng bốn vó tiếc thương.
bạn không phải
là con bọ ngựa
màu xanh
để lẫn trốn vào lùm cỏ
uống sương trời
và làm bạn với sao đêm
bạn chỉ là nỗi đau
như ngàn vạn nỗi đau khác
giữa con đường người ta vẽ sẵn
bạn muốn
bạn chờ đợi
và bạn hi vọng
sự kết nối của những bàn tay
vươn lên từ vực thẳm
nhưng khắp nơi
chỉ là một màu trắng
như chiếc khăn tang
khổng lồ
quấn chặt yết hầu
làm bạn nghẹt thở.

5.
đêm dài quá
bạn muốn dồn hết số vốn của đời mình
và con cháu bạn
mua một bình minh.
nhưng trận bão ập đến
và cơn mưa kéo dài
bạn bơi hoài trong bóng tối
bạn lạc ra dòng sông
bạn quẫy mạnh những chiếc vây
có cái gì đó lóe lên
ồ ánh sáng
trái tim bạn đập liên hồi vì sung sướng
bạn định hét lên
thật lớn
“ mọi người ơi
bình minh”
nhưng tiếng hét của bạn
không thể
chui ra
như đàn đom đóm
chẳng thể bay khỏi cánh đồng
những mắt lưới
đang chùm xuống linh hồn xứ sở.

          Trương Đình Phượng

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian