Khúc ca đêm- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KHÚC CA ĐÊM
xuyên qua đường biên buổi chiều
tôi một mình
rời khỏi quán đời tàn tạ
bước về phía đại dương chiêm bao
trong đêm
tôi âm thầm
chứng kiến cuộc đưa tang
những vì sao khát vọng
thẻ căn cước của niềm tin
đã bị thay đổi bằng hộ chiếu nghi ngờ
chuyến tàu tương lai khởi hành
những gã kiểm soát viên với khuôn mặt hằm hè
sẵn sàng đá văng những khách hàng trốn vé
vào bàn tay bóng tối.
xuyên qua đường biên buổi chiều
tôi một mình
rời khỏi quán đời tàn tạ
bước về phía đại dương chiêm bao
trong đêm
tôi âm thầm
chứng kiến cuộc đưa tang
những vì sao khát vọng
thẻ căn cước của niềm tin
đã bị thay đổi bằng hộ chiếu nghi ngờ
chuyến tàu tương lai khởi hành
những gã kiểm soát viên với khuôn mặt hằm hè
sẵn sàng đá văng những khách hàng trốn vé
vào bàn tay bóng tối.
khuya đầy tràn những cơn gió trái mùa
chiếc bình tâm hồn rỗng tuếch suy tư
tôi nằm xuống chiếc ghế hạng xoàng
lặng lẽ ngắm ánh trăng nhòe ngoài bầu trời viêm nhiễm
thi thoảng tôi chợp mắt vì mệt mỏi
và bắt gặp trong cơn mơ chập chờn
hình hài bê bết máu me
của những bài ca phục sinh.
tôi thấy loài chim biển
bay về đậu trên thùy trán tôi
thảng thốt hỗn khúc báo bão
và những con sóng
như bầy chiến mã
hốt hoảng băng qua những hàng rào mây xám
thắp bùng lên ngọn đuốc chỉ đường.
Trương Đình Phượng
chiếc bình tâm hồn rỗng tuếch suy tư
tôi nằm xuống chiếc ghế hạng xoàng
lặng lẽ ngắm ánh trăng nhòe ngoài bầu trời viêm nhiễm
thi thoảng tôi chợp mắt vì mệt mỏi
và bắt gặp trong cơn mơ chập chờn
hình hài bê bết máu me
của những bài ca phục sinh.
tôi thấy loài chim biển
bay về đậu trên thùy trán tôi
thảng thốt hỗn khúc báo bão
và những con sóng
như bầy chiến mã
hốt hoảng băng qua những hàng rào mây xám
thắp bùng lên ngọn đuốc chỉ đường.
Trương Đình Phượng
0 Comment: