Đối thoại với quan tham- Ái Nhân
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỐI THOẠI VỚI QUAN THAM
Ô hô!
Ngươi chê thơ nghèo
Nhưng thơ thanh bạch
Lương tâm trong sạch
Kết bạn khắp nhân gian
Đùa vui cùng con chữ…
Dẫu ta không nhiều tiền bạc
Nhưng triệu phú “lời vàng, ý ngọc”
Hằng ngày mỹ nhân vui đọc
Tùy hứng tự do rỡn nô cùng tiên nữ
Rắc trăng mơ màng lên mắt biếc
Chắp cánh bay lên tận chín tầng giời
Hò hẹn với chị Hằng, chọc quê chú Cuội…
Chẳng như lũ ngươi mưu mô lắm tội
Gái đẹp, rượu Tây mà đầu óc u mê hóa dại
Hành xử giống như phường vô lại
Bất chấp kỷ cương hãm hại đồng bào
Tội các ngươi muôn đời sao rửa sạch?
Ta thư thái ung dung
Sáng cầu lông
Trưa cơm nhà
Chiều đánh cờ
Tối làm thơ
Đêm sờ vú vợ…
Chạnh lòng thương các ngươi tù đày một đời mắc nợ
Ra lạy, vào thưa, nơm nớp sợ, lo, cơm cân... chăn kiến(!)
A ha...
Ta vốn đầu đội trời chân đạp đất
Chẳng giống lũ các ngươi lương tâm mất cắp, hư danh bon chen luồn lách
Chẳng như lũ văn nô bưng bô, xu nịnh
Thơ phú ngây ngô a dua ngâm vịnh
Ngắm mỹ nữ cởi truồng mà “thủ dâm tự sướng”…
Ta mơ giấc mơ quân vương oai phong Vua mộng
Thơ phiêu bay lồng lộng giữa trời cơ man tiên nữ
Ta vào Hội… đàng hoàng
Không mất mảy may một ly trà đá...
Ta tin cuộc đời không phải chỉ có điêu ngoa gian trá
Mà nhân tâm lương thiện vẫn còn nhiều
Ta biết giàu sang của các ngươi như phù du sương khói
Đầu óc các ngươi chứa tiền và bã đậu
Toan tính mánh mung, tối ngày ăn nhậu
Chả thế mà mắc bả hư danh, tham vàng bỏ ngãi
Lũ lượt dắt nhau dài dài vô khám…
Trời đọa đày các ngươi kiếp hèn ăn bám
Hút máu lương dân, níu váy lạc loài
Kể cũng thương thay
Một kiếp nhuốc nhơ hư vinh ô trọc(!)
Ta viết thơ yêu lũ bay không đọc
Thơ nựng tiên, nhè lưng Cuội chọc
Vót thơ làm tên, làm móc
Bắn vào gian tham, bất nhân ô trọc
Thơ moi tim óc lũ ma quái giả người phơi bày cho kền kền dùng bữa
Thơ là nghiệp, là đam mê
Chắt hương đời ủ men cất rượu
Nhâm nhi tự sướng tuyệt vời
Chẳng cần lập thân, mưu cầu danh lợi
Dăm giải thưởng thơ không hối lộ một hào, một cắc
Tiền giải thưởng đâu mua vàng, mua lắc
Chỉ đủ mua một chiếc áo ấm biếu mẹ già…
Nghiệp văn chương chỉ vui thú gọi là
Ta kiếm sống bằng mồ hôi trí tuệ
Mấy mươi năm sống với nghiệp làm thầy
Ai có bệnh ta chỉ cho phương thuốc
Kẻ u mê ta gỡ rối tâm hồn
Xem tướng mạo ta khuyên đời lương thiện
Phong thủy nhân hòa giúp dân sống bình yên
Nuôi vợ con, mua đất, làm nhà
Thơ viết bằng tâm hồn yêu thương long lanh trí tuệ
Chẳng ăn bám một chinh nào từ xã hội
Ngạo nghễ coi thường lũ điêu ngoa đầy mình mang tội
Tôn vinh lòng Nhân ái – Đẹp - và Thơ!
ÁI NHÂN
( Hưng Yên- ĐT: 0984470914)
Ô hô!
Ngươi chê thơ nghèo
Nhưng thơ thanh bạch
Lương tâm trong sạch
Kết bạn khắp nhân gian
Đùa vui cùng con chữ…
Dẫu ta không nhiều tiền bạc
Nhưng triệu phú “lời vàng, ý ngọc”
Hằng ngày mỹ nhân vui đọc
Tùy hứng tự do rỡn nô cùng tiên nữ
Rắc trăng mơ màng lên mắt biếc
Chắp cánh bay lên tận chín tầng giời
Hò hẹn với chị Hằng, chọc quê chú Cuội…
Chẳng như lũ ngươi mưu mô lắm tội
Gái đẹp, rượu Tây mà đầu óc u mê hóa dại
Hành xử giống như phường vô lại
Bất chấp kỷ cương hãm hại đồng bào
Tội các ngươi muôn đời sao rửa sạch?
Ta thư thái ung dung
Sáng cầu lông
Trưa cơm nhà
Chiều đánh cờ
Tối làm thơ
Đêm sờ vú vợ…
Chạnh lòng thương các ngươi tù đày một đời mắc nợ
Ra lạy, vào thưa, nơm nớp sợ, lo, cơm cân... chăn kiến(!)
A ha...
Ta vốn đầu đội trời chân đạp đất
Chẳng giống lũ các ngươi lương tâm mất cắp, hư danh bon chen luồn lách
Chẳng như lũ văn nô bưng bô, xu nịnh
Thơ phú ngây ngô a dua ngâm vịnh
Ngắm mỹ nữ cởi truồng mà “thủ dâm tự sướng”…
Ta mơ giấc mơ quân vương oai phong Vua mộng
Thơ phiêu bay lồng lộng giữa trời cơ man tiên nữ
Ta vào Hội… đàng hoàng
Không mất mảy may một ly trà đá...
Ta tin cuộc đời không phải chỉ có điêu ngoa gian trá
Mà nhân tâm lương thiện vẫn còn nhiều
Ta biết giàu sang của các ngươi như phù du sương khói
Đầu óc các ngươi chứa tiền và bã đậu
Toan tính mánh mung, tối ngày ăn nhậu
Chả thế mà mắc bả hư danh, tham vàng bỏ ngãi
Lũ lượt dắt nhau dài dài vô khám…
Trời đọa đày các ngươi kiếp hèn ăn bám
Hút máu lương dân, níu váy lạc loài
Kể cũng thương thay
Một kiếp nhuốc nhơ hư vinh ô trọc(!)
Ta viết thơ yêu lũ bay không đọc
Thơ nựng tiên, nhè lưng Cuội chọc
Vót thơ làm tên, làm móc
Bắn vào gian tham, bất nhân ô trọc
Thơ moi tim óc lũ ma quái giả người phơi bày cho kền kền dùng bữa
Thơ là nghiệp, là đam mê
Chắt hương đời ủ men cất rượu
Nhâm nhi tự sướng tuyệt vời
Chẳng cần lập thân, mưu cầu danh lợi
Dăm giải thưởng thơ không hối lộ một hào, một cắc
Tiền giải thưởng đâu mua vàng, mua lắc
Chỉ đủ mua một chiếc áo ấm biếu mẹ già…
Nghiệp văn chương chỉ vui thú gọi là
Ta kiếm sống bằng mồ hôi trí tuệ
Mấy mươi năm sống với nghiệp làm thầy
Ai có bệnh ta chỉ cho phương thuốc
Kẻ u mê ta gỡ rối tâm hồn
Xem tướng mạo ta khuyên đời lương thiện
Phong thủy nhân hòa giúp dân sống bình yên
Nuôi vợ con, mua đất, làm nhà
Thơ viết bằng tâm hồn yêu thương long lanh trí tuệ
Chẳng ăn bám một chinh nào từ xã hội
Ngạo nghễ coi thường lũ điêu ngoa đầy mình mang tội
Tôn vinh lòng Nhân ái – Đẹp - và Thơ!
ÁI NHÂN
( Hưng Yên- ĐT: 0984470914)
0 Comment: