Nỗi buồn không tên- Miền Ký Ức
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NỖI BUỒN KHÔNG TÊN
Em chỉ là đàn bà đã cũ mà thôi
Nên chẳng đáng nhận món quà nào
từ người mình thương mến
Em biết rằng mình chỉ thuộc về một nơi nào bất kì của định mệnh
Một nơi hoàn toàn không có nổi tình yêu
Cho tới hôm nay em biết rằng mình đã quá lãng phiêu
Vắt cạn tim yêu mà mơ về chân trời hoa tím
Nhưng sự thật là lòng anh chưa một lần bịn rịn
Chưa một lần ngoái nhìn
những gì ta đã có cùng nhau
Bởi nếu là yêu
anh đã không bỏ em một mình với giấc chiêm bao
Không để em tủi hờn đi qua 24 giờ cô độc
Níu giữ linh hồn anh với con tim khô khốc
Níu giữ môi cười chỉ là chót lưỡi đầu môi
Có lẽ là anh chỉ thoáng qua thôi
Cái cảm giác đê mê bên một người đàn bà đã cũ
Nên bao dung trong anh chưa bao giờ là đủ
Xô em từ thiên đường xuống vực tối gớm ghê
Em đã từng yêu anh đến cạn kiệt cơn mê
Đã từng nghĩ rằng nếu thiếu anh là lòng em tan nát
Biến mình như thiêu thân lao vào biển khát
Chỉ cần được thấy nụ cười toả nắng như ánh bình minh
Nhưng tới hôm nay em thảng thốt giật mình
Anh không phải ngươi đàn ông em tôn sùng như tranh vẽ
Anh chỉ là người tranh hơn thua với em về mọi lẽ
So đo từng món quà mà em ao ước có từ anh
Thật ra nếu không yêu anh, em đã không để dành
"Đặc ân" được tặng quà cho em đâu
Mà anh chấp nhất
Tình yêu như đại dương trong em... Cũng tới ngày cạn mất
Vì em cũng chỉ là đàn bà cần lắm " sự yêu thương"
Ừ em biết mình chỉ là kẻ đang bị xem thường
Trong thế giới của anh đầy tính toan vị kỷ
Em đã mù quáng tin vào những điều ma mị
Cho đến cuối cùng em nhận được món quà- là sự vỡ tan
Nếu anh thật tâm yêu em
Thì anh sẽ hiểu rằng
Bất cứ ngươi đàn bà nào
cũng cần một món quà từ người mà họ đã từng yêu....
Miền Ký Ức
Em chỉ là đàn bà đã cũ mà thôi
Nên chẳng đáng nhận món quà nào
từ người mình thương mến
Em biết rằng mình chỉ thuộc về một nơi nào bất kì của định mệnh
Một nơi hoàn toàn không có nổi tình yêu
Cho tới hôm nay em biết rằng mình đã quá lãng phiêu
Vắt cạn tim yêu mà mơ về chân trời hoa tím
Nhưng sự thật là lòng anh chưa một lần bịn rịn
Chưa một lần ngoái nhìn
những gì ta đã có cùng nhau
Bởi nếu là yêu
anh đã không bỏ em một mình với giấc chiêm bao
Không để em tủi hờn đi qua 24 giờ cô độc
Níu giữ linh hồn anh với con tim khô khốc
Níu giữ môi cười chỉ là chót lưỡi đầu môi
Có lẽ là anh chỉ thoáng qua thôi
Cái cảm giác đê mê bên một người đàn bà đã cũ
Nên bao dung trong anh chưa bao giờ là đủ
Xô em từ thiên đường xuống vực tối gớm ghê
Em đã từng yêu anh đến cạn kiệt cơn mê
Đã từng nghĩ rằng nếu thiếu anh là lòng em tan nát
Biến mình như thiêu thân lao vào biển khát
Chỉ cần được thấy nụ cười toả nắng như ánh bình minh
Nhưng tới hôm nay em thảng thốt giật mình
Anh không phải ngươi đàn ông em tôn sùng như tranh vẽ
Anh chỉ là người tranh hơn thua với em về mọi lẽ
So đo từng món quà mà em ao ước có từ anh
Thật ra nếu không yêu anh, em đã không để dành
"Đặc ân" được tặng quà cho em đâu
Mà anh chấp nhất
Tình yêu như đại dương trong em... Cũng tới ngày cạn mất
Vì em cũng chỉ là đàn bà cần lắm " sự yêu thương"
Ừ em biết mình chỉ là kẻ đang bị xem thường
Trong thế giới của anh đầy tính toan vị kỷ
Em đã mù quáng tin vào những điều ma mị
Cho đến cuối cùng em nhận được món quà- là sự vỡ tan
Nếu anh thật tâm yêu em
Thì anh sẽ hiểu rằng
Bất cứ ngươi đàn bà nào
cũng cần một món quà từ người mà họ đã từng yêu....
Miền Ký Ức
0 Comment: