Tôi nghe xuân gọi- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TÔI NGHE XUÂN GỌI
em về trong gió
thầm thì xuân ca
xuân nằm trên cỏ
thơm ngàn lá hoa
dường như sóng vỗ
bềnh bồng sương trôi
tôi chờ hội ngộ
nguyên đán bên trời
nghe mùa xuân đã
trôi nhẹ gót hài
hương tình lơi lả
thì thào giêng hai
em về trong gió
thầm thì xuân ca
xuân nằm trên cỏ
thơm ngàn lá hoa
dường như sóng vỗ
bềnh bồng sương trôi
tôi chờ hội ngộ
nguyên đán bên trời
nghe mùa xuân đã
trôi nhẹ gót hài
hương tình lơi lả
thì thào giêng hai
tôi như đứa bé
bên trời xuân kia
hôn đời thật khẽ
trên lối đi về
lạc xuân vào mắt
em hồng gót sen
có ai thầm nhắc
tình nồng hơi men
tôi nghe xuân gọi
giữa trời thiên thu
nồng nàn nỗi nhớ
êm ngàn lời ru
bên trời xuân kia
hôn đời thật khẽ
trên lối đi về
lạc xuân vào mắt
em hồng gót sen
có ai thầm nhắc
tình nồng hơi men
tôi nghe xuân gọi
giữa trời thiên thu
nồng nàn nỗi nhớ
êm ngàn lời ru
nầy em có nhớ
một trời xuân xưa
về qua phố chợ
tình đã giao mùa
ừ tôi còn lại
một trời xuân phai
nghe đời gọi cửa
nồng nàn trên tay
gửi em ngày cũ
và nắng xuân tràn
chút tình hé nụ
với mùa xuân sang
nguyễn minh phúc
một trời xuân xưa
về qua phố chợ
tình đã giao mùa
ừ tôi còn lại
một trời xuân phai
nghe đời gọi cửa
nồng nàn trên tay
gửi em ngày cũ
và nắng xuân tràn
chút tình hé nụ
với mùa xuân sang
nguyễn minh phúc
0 Comment: