Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Trộn lẫn- Trương Đình Phượng

Trộn lẫn-  Trương Đình Phượng


TRỘN LẪN

1
(Tôi ném cái tôi
Vào đám đông
như gã nông dân cố trộn tan hạt sạn vào hạt gạo)
bài thơ bắt đầu bốc cháy
như con thiêu thân trên ngọn đèn cầy
mùi thơm bốc lên nứt mũi
cơn thèm khiêu khích dạ dày.
nụ hôn của em mơ hồ như những ngôn từ siêu thực
và tôi
kẻ ngoại đạo cố giả vờ thẩm thấu.
nỗi buồn chẳng chịu già
    niềm vui như tóc bạc
tôi như gã phế binh cố bòn mót chút hư danh sót lại
trên cánh đồng nhan nhản xương phơi.
Họ bắt đầu tô màu lên những bức tượng
Tiếng khóc thảm thiết của lũ rêu
Bị chôn vùi sau lớp màng tụng ca.
Tôi ném cái tôi
Ra giữa đường quốc lộ
Mùa xuân lá bắt đầu rụng!
Những biểu ngữ kênh kiệu khoe mẽ…
 
2
Con cừu thét lên be be
Tìm đồng bọn bị lạc
Bạn thét lên he he
Khi bài thơ của bạn được đám đông tung hứng
Trong đầu bạn hiện lên hình ảnh sân bóng chày.
Bạn là ngôi sao mới
Được phát giác sau một cuộc thi
Ai cũng nói
Bạn sẽ đem đến bộ mặt khác cho nền văn học của chúng ta
Vốn đã lỗi mốt
Nhưng bạn thừa biết
Đầu óc bạn chỉ toàn là thứ cỏ tham danh
Không chịu chết dù mùa đông đã ngợp đầy những bầu mắt đói.

3
Những âm bản ký ức lả tả
Như sung chín
Một đôi chân
Rồi rất nhiều đôi chân
Giẫm chúng be bét
Trước đây bạn sẽ rất đau
Còn bây giờ bạn mặc kệ
Bạn đang mải mê gặm chiếc xương sườn tương lai
Được hầm kỹ trong nồi lẩu thập cẩm.
Những bà mẹ bắt đầu khóc
Trước những nấm mồ khô như cành cây héo
Những dấu vân tay  đan kín khung chiều bầm
Đám quạ nhặt tàn dư lịch sử
Như đám xác ươn bắt đầu phân rã
Ngôn ngữ trên những tấm bia tự sát vì thẹn.
 
4
Bạn dạy bọn trẻ
Non sông là chiếc kẹo mút
Ngọt lừ

Sẽ nuôi dưỡng chúng thành những mầm xanh bất diệt
Nếu chúng nắm rõ phương thức đi quỳ
Bạn vỗ tay
Và bọn trẻ bắt đầu hát
“Một hai ba
Ba hai một
Lập lòe
Lèo lập
Ma trơi
Chơi ma

Chân lý nghĩa là chân không què”
 
5
Những khu phố lần lượt đóng cửa
Những bài thơ chân chính bị làm đông lạnh
Được chở bằng những chiếc xe bọc vải
Chiếm lĩnh hầu hết các ngã đường
Tôi lôi cái tôi ra khỏi đám đông
Lao về phía nhà hát hài kịch đến giờ mở cửa.

           Trương Đình Phượng

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian