Chùm thơ Không đề- NPV
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ không đề- NPV:
----------------------------------------------------
----------------------------------------------------
Không đề 1
Bổng dưng chợt nhớ người dưng!
Ly cafe, đắng
Ly cafe, đắng
rưng rưng
giọt buồn.
Bổng dưng muốn giận, muốn hờn
Giận hờn chi,
Giận hờn chi,
tuổi có còn đôi mươi...
(NPV 10-2009)
--------------------------------------
Không đề 2
Một cuộc tình đã qua
Dư âm còn đọng lại.
Ôi môi cười nhớ mãi
Suốt chuỗi ngày mong manh.
Một lối mòn chạy quanh
Cuộc đời khan tiếng hát
Chẳng mong dòng nước mắt
Khóc chuyện tình mênh mông.
Vòng tay người cho không
Ta hững hờ đón nhận
Dẫu biết muộn phiền thêm
Vẫn hơn đời hoang vắng...
(NPV 07.1984)
Dư âm còn đọng lại.
Ôi môi cười nhớ mãi
Suốt chuỗi ngày mong manh.
Một lối mòn chạy quanh
Cuộc đời khan tiếng hát
Chẳng mong dòng nước mắt
Khóc chuyện tình mênh mông.
Vòng tay người cho không
Ta hững hờ đón nhận
Dẫu biết muộn phiền thêm
Vẫn hơn đời hoang vắng...
(NPV 07.1984)
-------------------------------------------
Không đề 3
Muốn nói với em điều này
Nhưng sợ rằng... lời nói gió bay
Tôi sẽ không còn là tôi!
Và em, có còn là em nữa?!
Thôi thì thôi
Không nói!
Để mai này còn thấy...
Em cười!
(NPV 11-2008)
Nhưng sợ rằng... lời nói gió bay
Tôi sẽ không còn là tôi!
Và em, có còn là em nữa?!
Thôi thì thôi
Không nói!
Để mai này còn thấy...
Em cười!
(NPV 11-2008)
Bổng dưng chợt nhớ...mới đọc qua cứ ngỡ là một sự thoáng qua tình cờ như trời chợt mưa, chợt nắng; con người chợt vui, chợt buồn... Nhưng đọc thêm câu tiếp, nào phải vậy đâu. Ly cafe chưa uống, đang còn nhỏ từng giọt, vậy mà người uống cafe đã nghe vị đắng- "đắng rưng rưng giọt buồn".Phải chăng là những giọt nước mắt của một thời xa xưa nào đó cô đọng theo thời gian,không còn có thể chảy thành dòng được nữa?
ReplyDeleteCòn lại gì cho nhau, hay chỉ là một "bổng dưng" tiếp theo như một điều tất yếu, đầy lưu luyến, thương yêu và bao dung của một tâm hồn nhạy cảm, một tâm tư da diết:
" Bổng dưng muốn giận, muốn hờn"
-dù vẫn biết rằng
" Giận hờn chi, tuổi có còn đôi mươi?"
Đâu phải chỉ có tuổi đôi mươi mới biết giận, biết hờn?- thật ra người uống cafe chỉ muốn được giận hờn như cái thời còn tuổi đôi mươi-"cái thuở ban đầu lưu luyến ấy" mà thôi
Bây giờ thôi thì " giận hờn chi" nữa, khi ta không còn đôi mươi, đang -và sẽ còn một mình cô đơn cùng những giọt cafe dĩ vãng?
Một bài thơ hay...
Cảm ơn bạn với lời bình lắng đọng rất tuyệt vời, sự đồng cảm sâu sắc như hóa thân cùng tác giả ...
DeleteBác Nhụy ơi, hai năm trước, Bác nhớ người dưng, bây giờ Bác cũng nhớ người dưng nữa à, hay người dưng bây giờ đã thành người í rồi!!!
ReplyDeleteNếu đã trở thành người í thì còn đâu để mà" Bổng dưng lại nhớ người dưng" nữa
ReplyDeleteBác Nhuỵ nè, Bác không nói mà chỉ nhớ, rồi muốn giận hờn người ta nữa...
ReplyDeleteAi vậy, Bác bật mí đi, tụi này giúp cho.
Mấy bạn giúp nổi không, giúp được thì N xin làm thêm mấy bài "nhớ người dưng" nữa nhé(Chú ý: mỗi bài là nhớ một người khác nhau đấy!!!)Hi hi...
ReplyDeletebác làm thêm mấy bài , mỗi bài phải tả ra hình dáng một người khác nhau dấy - có tên càng tốt - dám ko ?
ReplyDeleteBác Nhụy ơi, Bác đa tình thế thì làm sao mà "người dưng" thành "người í" được, thảo nào, bao nhiêu năm rồi Bác vẫn cứ phải nhớ người dưng, vậy thì em chịu rồi, không giúp nổi Bác đâu.
ReplyDeleteYêu người không nói
ReplyDeleteNhìn em mắt gọi
Để thấy mãi còn
Biết thể nào hơn
Muốn nói sự thật
Nói ra sợ mất
Lòng héo ê chề
người dưng có phận duyên tình
ReplyDeletegặp nhau chẳng thể làm thinh giữa đường
hi hi bác Nhuỵ làm thinh , nhưng uống cafe thì rưng rưng giọt buồn
khổ quá !!! khổ quá!!!
Người dưng có phận riêng mình
ReplyDeleteGặp nhau cung chỉ .. bạn đường, phố đông.
Duyên tình là nợ ba sinh
Nếu duyên giai ngẫu, trùng xa vẫn về.
Giữa phố đông xa lạ, ta thoáng gặp người như đã thân quen tự thưở nào. Nhưng để đến với nhau phải có duyên phận, không thể cưỡng cầu. Nếu cố cưỡng cầu người thân quen có thể trở thành người xa lạ hoặc thậm chí .. không còn là người dưng nữa . Dù ước muốn, buồn phiền, thì nó vẫn là số phận, con đường riêng của mổi người .. rồi ta cũng phải tiếp tục đi theo con đường mình đã chọn.. đời không phải luôn theo như lòng mình nghĩ. Cố lên bạn nhé.
"cố lên bạn nhé!?!?"...
ReplyDeleteHữu duyên thiên lý năng tương ngộ
ReplyDeleteVô duyên đối diện ... vẫn là người dưng ..
Bổng dưng : chỉ một thoáng qua
ReplyDeleteLy cà phê, đắng nhưng hương nồng nàn
Cuộc đời, sáu chục là bao ?
Thương yêu hết thảy, giận hờn làm chi ..
Đời là bể khổ, hãy ban bố tình thương cho chúng sinh nhân loại.. amen.. hihi
( cho bài thơ ko đề 1 )
ReplyDeleteOK . người bán cafe
Khách đến đây rồi khách lại đi
Nhưng em còn chút nhớ nhung gì
Mà em không hiểu em không hiểu
Có phải chăng là em đã si
Em chỉ mong người lại đến đây
Bên tách cà phê hương thoảng bay
Quyện trong khói thuốc Hoa Mai ấm
Hạnh phúc đời em chỉ phút giây...! ! !
Thanh Quang (N.T.T.)
( mính tạm đóng vai nử , cô quán đễ đáp cho chú Nhụy vậy , mà biết đâu chừng cô quán đó đã " remarqué " chú rồi nếu chú ghé uống cho thường..chú còn mơ đâu chi nữa cho xa _ đùa tí thôi nhé , hihhihi ! ! ! )
ReplyDeleteVòng tay người cho không
ReplyDeleteTa hững hờ đón nhận
Dẫu biết muộn phiền thêm
Vẫn hơn đời hoang vắng........
Một sự đồng cảm lạ lùng ...... hẳn bạn biết những lời nhạc này chứ : thà như giọt mưa........
............................. có còn hơn không ! có còn hơn không !
Có những khi vây quanh ta là hư vô. Có những khi cảm giác buồn vu vơ cứ ám ảnh... Ta cũng không rỏ là ta đang nghĩ gì, nên thật và ảo đành trở thành không đề vậy ...
ReplyDelete