Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Người dưng- Mít

    Đọc mấy dòng thư bác Nhuỵ, dòng lệ em tuôn xối xả . Bác Nhuỵ ơi ! sao khổ thế, li cafe rưng rưng giọt bác cũng nhớ người ' DƯNG ', em biết chắc bác chẳng nhớ nhà, nên em gởi bác bài thơ tâm trạng của em, chia sẻ cùng bác 

Người dưng


NGƯỜI DƯNG 1

Người dưng có phận duyên tình
Gặp nhau chẳng thể làm thinh giữa đường
Duyên tình là nợ ba sinh
Cùng trời cuối đất cũng về với nhau

Người dưng đã nợ ân tình
Có duyên giai ngẫu chờ nhau cả đời
Cố quên !? cũng chẳng được đâu
Trái tim ghi khắc từ lâu lắm rồi

Cớ gì ? xa cách trùng xa
Răng long tóc bạc tìm về với nhau
--------------------------------------

NGƯỜI DƯNG 2

Nợ đời là của chồng con
Tình duyên là của người dưng giữa đường
Nghỉ rồi ! một kiếp má hồng
Chồng con cũng khổ, người dưng cũng phiền

Nợ đời vay trả, trả vay
Cho xong kiếp nợ, đời còn ung dung
Gặp chi một thoáng người dưng
Mà sao cũng để rưng rưng giọt buồn


Nguyễn thị Mít

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian