Tùy bút chiều mưa- PT Tân
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TÙY BÚT CHIỀU MƯA
Chiều nay tôi lại ngồi một mình nơi quán cafe cũ, nhìn mưa rơi . Ở đâu đó trên trái đất này có lẽ một số nơi đã bắt đầu vào thu, có những cơn gió heo may se lạnh và một ít lá vàng rơi cuộn tròn trong gió bay …
Thế mà ở đây lại mưa !
Vâng, Sài Gòn là thế – Sài gòn chỉ có hai mùa, mưa và nắng, khi đâu đó vào thu thì Sài Gòn lại vào mưa. Những cơn mưa chiều xối xả kéo dài làm không khí cũng có cái cảm giác se lạnh và thêm cơn gió cũng làm những chiếc lá khô theo mưa gió bay vèo … một không gian trầm lắng, tỉnh mịch, chỉ có tiếng mưa rơi làm xao động lòng người. Tôi ngồi một mình với ly café đen nóng, điếu thuốc trên tay ( dạo này tôi hút thuốc nhiều lắm ) trầm ngâm, thích thú ngắm nhìn từng hạt mưa rơi … rơi đều đặn lao xao trên mái ngói. Miên man, trầm tư nghe từng giọt mưa rơi vào lòng mình, khắc khoải những nổi niềm lắng đọng của một thời thơ trẻ ( ai cũng có một thời đẹp trai ). Ngày ấy tôi chỉ là cậu trai trắng trẻo nhỏ thó ( không biết đúng không ) thích ôm trái banh chạy lăng quăng trong những buổi chiều mưa trên cái xứ cao nguyên KON TUM buồn đến lạ … Ơ hay cũng từ chiều mưa ấy nhìn cô bạn học cùng khối lớp ra về trong chiếc áo dài trắng ướt mưa tôi lại thấy lòng mình nao nao, có điều gì đó lạ lẫm xen vào trong tâm hồn tôi tuyệt vời, nhẹ nhàn một cảm giác chưa từng có trong cuộc đời học sinh cỏn con của mình . Tôi đi theo sau từng bước khẽ khàng, nhỏ nhẹ như sợ những bước đi của người phía trước tôi lỗi nhịp, tôi khẽ hát ” em tan trường về … “
Ngày Xưa Hoàng Thị - Ca sỹ Đoan Trang
Tôi đã từng rất thích mùa thu với cái se lạnh heo may trên quê tôi hồi đó, vì hình như không gian ở đó nó cũng có chút gì giống với những lời thơ trong bài ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY của nhà thơ Quang Dũng - có gì đó xao lòng, lãng mạn và ấn tượng
Bây giờ thực tại với tôi chỉ là ly café đen nóng, điếu thuốc cháy tàn trên tay, lòng ngổn ngang của trăm mối lo toan, buồn chán và thất vọng. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là thực tại và tương lai vẫn dang còn trước mắt … cho dù rằng tuổi đời mình đã mênh mông lắm rồi, tôi cũng phải cố gắng bước cho tới cái đích cuối cùng với gánh nặng oằn sâu trong tâm hồn mình. Cơn mưa vừa dứt … và rồi Trời cũng lại sáng … Thôi thì cứ chờ vậy .
Chiều nay tôi lại ngồi một mình nơi quán cafe cũ, nhìn mưa rơi . Ở đâu đó trên trái đất này có lẽ một số nơi đã bắt đầu vào thu, có những cơn gió heo may se lạnh và một ít lá vàng rơi cuộn tròn trong gió bay …
Thế mà ở đây lại mưa !
Vâng, Sài Gòn là thế – Sài gòn chỉ có hai mùa, mưa và nắng, khi đâu đó vào thu thì Sài Gòn lại vào mưa. Những cơn mưa chiều xối xả kéo dài làm không khí cũng có cái cảm giác se lạnh và thêm cơn gió cũng làm những chiếc lá khô theo mưa gió bay vèo … một không gian trầm lắng, tỉnh mịch, chỉ có tiếng mưa rơi làm xao động lòng người. Tôi ngồi một mình với ly café đen nóng, điếu thuốc trên tay ( dạo này tôi hút thuốc nhiều lắm ) trầm ngâm, thích thú ngắm nhìn từng hạt mưa rơi … rơi đều đặn lao xao trên mái ngói. Miên man, trầm tư nghe từng giọt mưa rơi vào lòng mình, khắc khoải những nổi niềm lắng đọng của một thời thơ trẻ ( ai cũng có một thời đẹp trai ). Ngày ấy tôi chỉ là cậu trai trắng trẻo nhỏ thó ( không biết đúng không ) thích ôm trái banh chạy lăng quăng trong những buổi chiều mưa trên cái xứ cao nguyên KON TUM buồn đến lạ … Ơ hay cũng từ chiều mưa ấy nhìn cô bạn học cùng khối lớp ra về trong chiếc áo dài trắng ướt mưa tôi lại thấy lòng mình nao nao, có điều gì đó lạ lẫm xen vào trong tâm hồn tôi tuyệt vời, nhẹ nhàn một cảm giác chưa từng có trong cuộc đời học sinh cỏn con của mình . Tôi đi theo sau từng bước khẽ khàng, nhỏ nhẹ như sợ những bước đi của người phía trước tôi lỗi nhịp, tôi khẽ hát ” em tan trường về … “
Ngày Xưa Hoàng Thị - Ca sỹ Đoan Trang
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay
Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giày lặng lẽ đường quê
Đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay
Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giày lặng lẽ đường quê
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở
Mai vào lớp học
Anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ
Em tan trường về
Mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng
Chùm hoa mới nở
Ép vào cuốn vở
Muôn thuở còn thương còn thương
Anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở
Mai vào lớp học
Anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ
Em tan trường về
Mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng
Chùm hoa mới nở
Ép vào cuốn vở
Muôn thuở còn thương còn thương
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Môi em mỉm cười
Man man sầu đời tình ơi
Bao nhiêu là ngày
Theo nhau đường dài
Trưa trưa chiều chiều
Thu đông chẳng nhiều
Xuân qua rồi thì
Chia tay phượng nở sang hè
Anh theo Ngọ về
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Môi em mỉm cười
Man man sầu đời tình ơi
Bao nhiêu là ngày
Theo nhau đường dài
Trưa trưa chiều chiều
Thu đông chẳng nhiều
Xuân qua rồi thì
Chia tay phượng nở sang hè
Rồi ngày qua đi qua đi qua đi...
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Hôm nay tình cờ
Đi lại đường xưa đường xưa
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Hôm nay tình cờ
Đi lại đường xưa đường xưa
Cây xưa còn gầy
Nằm quay ván đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mây màu
Âm vang thuở nào
Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Nay trên đường này
Đời như sóng nổi
Xóa bỏ vết người
Chân người tìm nhau tìm nhau
Nằm quay ván đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mây màu
Âm vang thuở nào
Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Nay trên đường này
Đời như sóng nổi
Xóa bỏ vết người
Chân người tìm nhau tìm nhau
Ôi con đường về
Ôi con đường về
Bông hoa còn đẹp
Lòng sao thấm mềm
Ngắt vội hoa này
Nhớ người thuở xưa thuở xưa
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Đôi chân mịt mù
Theo nhau bụi đỏ đường mưa
Ôi con đường về
Bông hoa còn đẹp
Lòng sao thấm mềm
Ngắt vội hoa này
Nhớ người thuở xưa thuở xưa
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Đôi chân mịt mù
Theo nhau bụi đỏ đường mưa
Xưa theo Ngọ về
Mái tóc Ngọ dài
Hôm nay đường này
Cây cao hàng gầy
Đi quanh tìm hoài
Ai mang bụi đỏ đi rồi
Ai mang bụi đỏ đi rồi
Ai mang bụi đỏ đi rồi.
Mái tóc Ngọ dài
Hôm nay đường này
Cây cao hàng gầy
Đi quanh tìm hoài
Ai mang bụi đỏ đi rồi
Ai mang bụi đỏ đi rồi
Ai mang bụi đỏ đi rồi.
Từ đó tôi thích nhìn mây trời hơn, chu mỏ huýt sáo ( mặc dù không biết ) mắt liếc ngang liếc dọc để chờ một đôi mắt … nhìn mình – ơn trời đôi lúc cũng được vài lần, và cũng từ đó tôi thích đọc thơ tình yêu thời tiền chiến của Xuân Diệu, Quang Dũng .
Mắt em kia có sầu cô quạnh
Khi chớm heo về một sớm mai
…
Buồn viễn xứ khôn khuây
…
Em có mơ cùng ta nhé
Đến ngày nao thanh bình
Khi chớm heo về một sớm mai
…
Buồn viễn xứ khôn khuây
…
Em có mơ cùng ta nhé
Đến ngày nao thanh bình
Đôi Mắt Người Sơn Tây - Ca sỹ Nguyên Khang
Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt em ơi mắt em xưa có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về, khi chớm thu về một sớm mai
Đôi mắt Người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây,
Buồn viễn xứ khôn khuây
Em hãy cùng ta mơ
Mơ một ngày đất mẹ
Ngày bóng dáng quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Tôi từ chinh chiến đã ra đi
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Sông Đáy chạm nguồn quanh phủ Quốc
Non nước u hoài, non nước hao gầy, ngày chia tay
Em vì chinh chiến thiếu quê hương
Sài Sơn, Bương Cấn mãi u buồn
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ, Em có bao giờ, Em thương nhớ thuong
Đôi mắt Người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây, buồn viễn xứ khôn khuây
Em hãy cùng ta mơ
Mơ một ngày đất mẹ
Ngày bóng dáng quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Đôi mắt Người Sơn Tây
Đôi mắt Người Sơn Tây
Buồn viễn xứ khôn khuây ...
Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt em ơi mắt em xưa có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về, khi chớm thu về một sớm mai
Đôi mắt Người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây,
Buồn viễn xứ khôn khuây
Em hãy cùng ta mơ
Mơ một ngày đất mẹ
Ngày bóng dáng quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Tôi từ chinh chiến đã ra đi
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Sông Đáy chạm nguồn quanh phủ Quốc
Non nước u hoài, non nước hao gầy, ngày chia tay
Em vì chinh chiến thiếu quê hương
Sài Sơn, Bương Cấn mãi u buồn
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ, Em có bao giờ, Em thương nhớ thuong
Đôi mắt Người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây, buồn viễn xứ khôn khuây
Em hãy cùng ta mơ
Mơ một ngày đất mẹ
Ngày bóng dáng quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Đôi mắt Người Sơn Tây
Đôi mắt Người Sơn Tây
Buồn viễn xứ khôn khuây ...
Tôi đã từng rất thích mùa thu với cái se lạnh heo may trên quê tôi hồi đó, vì hình như không gian ở đó nó cũng có chút gì giống với những lời thơ trong bài ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY của nhà thơ Quang Dũng - có gì đó xao lòng, lãng mạn và ấn tượng
Tất cả đã lâu lắm rồi !
Tất cả đã xa lắm rồi !
Tất cả đã xa lắm rồi !
Bây giờ thực tại với tôi chỉ là ly café đen nóng, điếu thuốc cháy tàn trên tay, lòng ngổn ngang của trăm mối lo toan, buồn chán và thất vọng. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là thực tại và tương lai vẫn dang còn trước mắt … cho dù rằng tuổi đời mình đã mênh mông lắm rồi, tôi cũng phải cố gắng bước cho tới cái đích cuối cùng với gánh nặng oằn sâu trong tâm hồn mình. Cơn mưa vừa dứt … và rồi Trời cũng lại sáng … Thôi thì cứ chờ vậy .
Sài Gòn 03-09-2011PTT
0 Comment: