Vô duyên- Đào Ngọc Thọ
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
VÔ DUYÊN
Mỗi lần thấy dáng em qua,
Đến làn gió cũng mượt mà yêu thương.
Nắng xuân vàng óng con đường
Ươm trong tôi những vấn vương tơ lòng.
Không buồn, nhưng có lẽ...mong
Vì hôm nay văng bóng hồng em qua !
Không gần mà cũng chẳng xa,
Nào em có biết mình ta đi về.
Năng chiều- từng sợi- lê thê
Rối thêm nỗi nhớ, vụng về làm sao !
Đêm về anh trộm... chiêm bao
Tóc ai cuộn tóc, môi nào bên môi (!)
Giật mình, mình vẫn đơn côi,
Biết vô duyên, đã mơ rồi em ơi.
Bóng em tha thướt bên đời
Còn tôi chết lặng giữa trời - vô duyên !
Đào Ngọc Thọ-12C 1980KT-11.1987
0 Comment: