Ám ảnh ( NPV)
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Ám ảnh
(viết trong đêm bệnh viện Chợ Rẫy)
Những đôi mắt
trũng sâu, đờ đẩn thức trắng đêm dài
Những khuôn mặt không còn nguyên vẹn hình hài
và thân thể trần truồng giãy đạp trong u mê nhận thức.
Những ánh nhìn tuyệt vọng níu kéo thời gian!
Những khuôn mặt không còn nguyên vẹn hình hài
và thân thể trần truồng giãy đạp trong u mê nhận thức.
Những ánh nhìn tuyệt vọng níu kéo thời gian!
Trong hổn độn
tiếng rên rĩ- ho hen- kêu khóc-than van...
lời nguyện cầu ai kia lẻ loi, đơn độc
Những chai nước hồi sinh rơi,
rơi...
từng giọt...
như từng lời-
sám hối-
muộn màng...
Nơi đây không phải cổng thiên đàng
(Đường đến thiên đàng sao đớn đau cùng cực?)
Cũng chẳng là hố sâu địa ngục
(Địa ngục có đâu chứa hết những oan hồn?)
Nơi đây là bể khổ trầm luân
bóng tử thần lẩn khuất sau màu blu trắng.
Giữa lằn ranh sự sống-
và cái chết-
mong manh
Sự bình đẳng chia đều cho tất cả
Không cần ai phải xếp hàng
Đường đến hư vô rộng thênh thang…
-NPV 11.2011-
lời nguyện cầu ai kia lẻ loi, đơn độc
Những chai nước hồi sinh rơi,
rơi...
từng giọt...
như từng lời-
sám hối-
muộn màng...
Nơi đây không phải cổng thiên đàng
(Đường đến thiên đàng sao đớn đau cùng cực?)
Cũng chẳng là hố sâu địa ngục
(Địa ngục có đâu chứa hết những oan hồn?)
Nơi đây là bể khổ trầm luân
bóng tử thần lẩn khuất sau màu blu trắng.
Giữa lằn ranh sự sống-
và cái chết-
mong manh
Sự bình đẳng chia đều cho tất cả
Không cần ai phải xếp hàng
Đường đến hư vô rộng thênh thang…
-NPV 11.2011-
"Trong hổn độn tiếng rên rĩ-ho hen-kêu khóc-than van...". câu thơ này bạn NPV có lối trình bày font chữ "độc" quá, đọc cứ rờn rợn cả người.
ReplyDeleteCuối cùng thì "Đường đến hư vô rộng thênh thang...", thôi thì ta cứ đi cho trọn cuộc đời, giữa tình đời, giữa những người thân và bạn bè thương yêu. Mong sao đừng có ai phải một lần vướng cái bể khổ trầm luân ấy...
Bài thơ như những thước phim quay chậm làm ta ám ảnh thật sự. Cuối cùng thì ai cũng như ai mà thôi:
ReplyDelete"Không cần ai phải xếp hàng
Đường đến hư vô rộng thênh thang…"