Chùm thơ trăng Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ trăng của Phạm Ngọc Thái
TRĂNG DẠT TRONG MÂY
Trăng dạt trong mây
Em trôi vào cuộc sống
Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa
Và những đêm thiếu nữ bên hồ.
Anh không hỏi gió có buồn
Lá có buồn
Một chiều nào đó có hư không
Nỗi buồn sâu xa cuộc sống.
Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống
Như thi ca! Tan vỡ mặt trời!
Trông theo em Bờ-bãi-con-người
Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy?
Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái
Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta
Em đi, biết bao giờ trở lại
Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua.
Trăng đêm nay lung lay trên thành phố
Có một người đã nhớ người xưa
Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ
Chuyện lạ cõi đời: đàn bà xưa nay là bất tử!
Phạm Ngọc Thái- 11/1993
Trăng đã chán trời nên đi mất
Cứ hững hờ, tiêng tiếc, phân vân
Em có chán anh giống vầng trăng không biết?
Mất trăng rồi còn lại trời đêm.
.
Biển vỗ vào anh - Biển vỗ vào em
Em hoá đá... để sóng ghềnh ôm mãi
Năm tháng, nắng mưa: đá vẫn còn nguyên đấy,
Anh phong ba, anh nhẫn nại suốt đời.
Bài thơ tình còn viết em ơi!
Đá vẫn đá - Người vẫn người : không thể khác!
Biển hư vô cả những khi cầm bút
Xé rách lòng cho cánh thơ bay
Mất một vầng trăng lại mọc một vầng trăng
Sóng khốn khổ hôn mãi hòn đá trắng.
Phạm Ngọc Thái- 11/1993
Nói rằng "thơ trăng": Nhưng đây lại là bài thơ viết về một đêm không trăng! Trăng đã chán trời bỏ đi mất, không biết em có chán anh giống vầng trăng kia không? Nhưng đó không phải là vầng trăng của trời, mà chính là “vầng trăng em“ cứ soi mãi trong hồn anh...
Nhà thơ Phạm Ngọc Thái |
ĐÊM TRĂNG HÈ
Đêm trăng sáng nhớ bạn làng
Ở mái nhà buông lẩn khói sương
Lá tre rụng đầy theo lối ngõ
Cảnh khuya đang xào xạc quanh thôn.
Người đứng trong trăng không buồn quá
Bóng đa chùa nghe gió khẽ reo reo...
Không còn nhớ cả hoàng hôn tím, đỏ
Hứng từng dòng nguyệt rỏ - uống cô liêu!
Trăng, trăng sáng và bạn làng nơi thôn dã
Vỡ xác hè, tuế tuế trăng!...
- 1992-
Đêm trăng sáng nhớ bạn làng
Ở mái nhà buông lẩn khói sương
Lá tre rụng đầy theo lối ngõ
Cảnh khuya đang xào xạc quanh thôn.
Người đứng trong trăng không buồn quá
Bóng đa chùa nghe gió khẽ reo reo...
Không còn nhớ cả hoàng hôn tím, đỏ
Hứng từng dòng nguyệt rỏ - uống cô liêu!
Trăng, trăng sáng và bạn làng nơi thôn dã
Vỡ xác hè, tuế tuế trăng!...
- 1992-
VỚT TRĂNG
Trăng khuya song chếch nghiêng hè rớt
Ta vớt trăng vàơ cái túi thơ
Suông canh cũng chỉ mình ta thức
Em ngủ bên chồng...có nhớ xưa?
-1995-
TRĂNG DẠT TRONG MÂY
Trăng dạt trong mây
Em trôi vào cuộc sống
Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa
Và những đêm thiếu nữ bên hồ.
Anh không hỏi gió có buồn
Lá có buồn
Một chiều nào đó có hư không
Nỗi buồn sâu xa cuộc sống.
Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống
Như thi ca! Tan vỡ mặt trời!
Trông theo em Bờ-bãi-con-người
Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy?
Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái
Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta
Em đi, biết bao giờ trở lại
Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua.
Trăng đêm nay lung lay trên thành phố
Có một người đã nhớ người xưa
Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ
Chuyện lạ cõi đời: đàn bà xưa nay là bất tử!
Phạm Ngọc Thái- 11/1993
TRĂNG LẶN
Trăng đã chán trời nên đi mất
Cứ hững hờ, tiêng tiếc, phân vân
Em có chán anh giống vầng trăng không biết?
Mất trăng rồi còn lại trời đêm.
.
Biển vỗ vào anh - Biển vỗ vào em
Em hoá đá... để sóng ghềnh ôm mãi
Năm tháng, nắng mưa: đá vẫn còn nguyên đấy,
Anh phong ba, anh nhẫn nại suốt đời.
Bài thơ tình còn viết em ơi!
Đá vẫn đá - Người vẫn người : không thể khác!
Biển hư vô cả những khi cầm bút
Xé rách lòng cho cánh thơ bay
Mất một vầng trăng lại mọc một vầng trăng
Sóng khốn khổ hôn mãi hòn đá trắng.
Phạm Ngọc Thái- 11/1993
Nói rằng "thơ trăng": Nhưng đây lại là bài thơ viết về một đêm không trăng! Trăng đã chán trời bỏ đi mất, không biết em có chán anh giống vầng trăng kia không? Nhưng đó không phải là vầng trăng của trời, mà chính là “vầng trăng em“ cứ soi mãi trong hồn anh...
0 Comment: