Thơ- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Thơ
Thơ là những bến dừa
Nửa tuổi thơ bên dòng ta tắm
Thơ là những ngữ ngôn đằm thắm
Ru ta vào say đắm tình nhân
Thơ hóa thành ngọn gió lâng lâng
Đem ta đến dáng yêu từ thuở
Thơ bay cao khi tim rộng mở
Và chìm sâu khi đã lạc nhau
Cũng có khi thơ muốn được trao
Niềm khát khao một thời bão lửa
Là cái lúc trong ta lần nữa
Tìm yêu thương một nửa đợi chờ
Thơ từ tim ấp ủ từng giờ
Tự vỡ bờ khi vừa đủ chín
Nhưng khi thơ câm nín
Là lúc lời thơ... đan kín đau thương
Đường đời muôn lối lắm tai ương
Thơ bên ta làm gương soi tỏ
Khi thơ nhuốm màu hồng đỏ
Là lúc ta rỏ đời dối gian.
Trong những nẻo đường lang thang
Thơ giúp ta chọn lối riêng mình.
Vận thơ luôn là hai chữ chung tình
Ca ngợi… trái tim yêu bất tử
Có đôi khi thơ là phép thử
Giữa thật lòng và giữa dối gian
Lắm khi chỉ một áng mây ngang.
Thơ cũng hóa tình tan thành hợp.
Có lúc những mỹ từ trong thơ làm ta choáng ngợp
Nhịp thở khát khao bỏng rộp hồn ta
Trải dài những thảo nguyên bát ngát bao la
Màu xanh thẳm hương hoa cỏ dại.
Từ thuở xưa thơ luôn kể lại
Những chiếc lá vàng của buổi thu sang.
Những gót chân Nai nhè nhẹ dẳm lang lang
Lên thảm lá vàng… âm vang xào xạc
Thơ cũng kể về bầu trời bàng bạc
Tuyết phủ rơi tình lạc hóa băng
Lối độc hành lầm lủi bước chân
Một mình đơn lẻ giữa trời lạnh giá
Thơ cùng ta chắp muôn nghìn mãnh vá.
Sẹo tình đời hóa đá hồng tâm
Từ trong thơ phát những thanh âm
Trầm – bổng – du dương – cuồn cuộn
Ta yêu thơ dẫu là rất muộn.
Nhưng nàng thơ vẫn cuộn tơ vương
Bởi biết rằng tìm một người thương
Thì trong tim mãi còn ngọn lửa
Thơ luôn vực… cho ta lần nữa
Đứng dậy đi… “ dù đời có lọc lừa”
Tình thơ ...luôn bảo nhân thế phải chừa.
Xa cái ác…thơ muôn đời bất tận
Thụy Du
Nhịp thở khát khao bỏng rộp hồn ta
Trải dài những thảo nguyên bát ngát bao la
Màu xanh thẳm hương hoa cỏ dại.
Từ thuở xưa thơ luôn kể lại
Những chiếc lá vàng của buổi thu sang.
Những gót chân Nai nhè nhẹ dẳm lang lang
Lên thảm lá vàng… âm vang xào xạc
Thơ cũng kể về bầu trời bàng bạc
Tuyết phủ rơi tình lạc hóa băng
Lối độc hành lầm lủi bước chân
Một mình đơn lẻ giữa trời lạnh giá
Thơ cùng ta chắp muôn nghìn mãnh vá.
Sẹo tình đời hóa đá hồng tâm
Từ trong thơ phát những thanh âm
Trầm – bổng – du dương – cuồn cuộn
Ta yêu thơ dẫu là rất muộn.
Nhưng nàng thơ vẫn cuộn tơ vương
Bởi biết rằng tìm một người thương
Thì trong tim mãi còn ngọn lửa
Thơ luôn vực… cho ta lần nữa
Đứng dậy đi… “ dù đời có lọc lừa”
Tình thơ ...luôn bảo nhân thế phải chừa.
Xa cái ác…thơ muôn đời bất tận
Thụy Du
0 Comment: