Đêm thấy ta là thác đổ- ST
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Đêm thấy ta là thác đổ
(Đời ta có khi là đốm lửa...- Trịnh Công Sơn)
Có lẽ
tôi sẽ chẳng bao giờ quên cảm giác ấy, trong một buổi trưa nắng thiu
thiu như đang ngái ngủ, nơi thành phố Pleiku nhỏ bé toàn là những con
dốc và dốc, khi tôi đang đứng nhìn căn gác gỗ cheo leo có đóa tường vi
bừng lên như đốm lửa nhỏ, và nghe tiếng hát văng vẳng từ quán café cũng
nắm cheo leo đâu đó đằng sau những rặng thông…
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đoá hoa tường vi
Tôi
không biết tại sao mình lại yêu những thành phố nhỏ. Trong ký ức của
tôi, luôn hiện diện hình ảnh của những thành phố be bé tôi đã đi qua,
những thành phố của “đi dăm phút đã về chốn cũ…”, nơi đó có
những con đường cũng nhỏ, những con dốc quanh co cũng nhỏ, lan man bên
đường là những loài hoa dại xíu xiu, những căn gác gỗ tí xíu nằm cheo
leo trên dốc cao lẫn trong hàng thông mù sương. Và trên hàng rào của
những căn gác gỗ đó, thường là những đóa tường vi hồn nhiên khoe sắc
trong nắng trong mưa.
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Có thật mình đã quên khu vườn xưa ấy chưa? Khu vườn lúc nào cũng hiện diện những đóa tường vi bé bỏng và mong manh.
Tường
vi – loài hoa hồng dại, thường mọc lang thang theo hàng rào của những
căn nhà rêu phong hoặc nở lung tung trong những khu vườn hoang sơ. Dường
như chúng chẳng bận tâm mình có được chăm sóc hay không, chúng cứ bình
thản hiện diện, bình thản nở hoa, bình thản tỏa hương thơm của riêng
mình, của loài hoa dại, thoang thoảng nhẹ nhàng, như có như không …
Tôi có lúc đã ngẩn ngơ trong cái nắng trưa hanh hao của phố núi chập chùng, bỗng nhiên cứ phải nghĩ đến những lời nhạc như th
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưaĐời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự doNhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi vềNgày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
“Đứa trẻ nhớ nhà” ấy
hình dung căn gác bé, có con dốc bằng đất cao thật cao, ngày mưa dốc
trơn trợt, nhưng mỗi khi được trở về, đứng bên dốc nhìn hàng rào kẽm gai
phủ đầy những đóa tường vi hồng phấn, hồng cam và đỏ thẫm, tự nhiên lại
thấy “đời ta có khi tựa lá cỏ…”
Thật hạnh phúc khi có lúc nào đó mình được như là chiếc lá hay ngọn cỏ, ngồi hát ca bên đời thênh thang, vô tư lự …
Cũng có
lúc, tôi ước mình có thể là một ngọn thác hùng vĩ tung bọt trắng xóa
trên phiến đá ngàn năm, thả tất cả muộn phiền theo làn nước ào ạt triền
miên rơi, rồi vỡ tan thành triệu triệu hạt sương li ti bám đầy trên
những ngọn cỏ … Dù chỉ là trong giấc mơ, một giấc mơ mà khi tỉnh dậy,
hồn vẫn còn ngập trong tiếng nước reo
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe …
****
Nhưng con người không thể chỉ sống với những giấc mơ, mà phải biết nhìn nhận những gì trong thực tại. Biết cuộc sống là hữu hạn, là có lúc cũng cảm thấy “quanh đây hồ như..”, nhưng hãy cứ thích nghi với thực tại và cố gắng thắp lên đốm lửa để làm ấm áp “khu vườn cuộc đời” , ngay cả khi “em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứn bên đời kia”.
Nhưng con người không thể chỉ sống với những giấc mơ, mà phải biết nhìn nhận những gì trong thực tại. Biết cuộc sống là hữu hạn, là có lúc cũng cảm thấy “quanh đây hồ như..”, nhưng hãy cứ thích nghi với thực tại và cố gắng thắp lên đốm lửa để làm ấm áp “khu vườn cuộc đời” , ngay cả khi “em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứn bên đời kia”.
Bởi vì
biết đâu khi ta thử bước ra khỏi thế giới quen thuộc, thử khám phá một
khía cạnh khác của cuộc sống, biết đâu ta sẽ tìm được những điều ta
tưởng như đã mất, như khi
Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơĐời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya …Vườn khuya đoá hoa nào mới nở
Đời ta có ai vừa qua…
Hãy cứ tin rằng cuộc sống sẽ chẳng bao giờ hết những điều mới lạ, ngày nào ta còn có thể là một đốm lửa…cho dù chỉ là đốm lửa nhỏ nhoi nhóm trong vườn khuya …
( Lê Trung Ngân- nguồn: vnweblogs.com)
Vườn khuya đoá hoa nào mới nở
ReplyDeleteĐời ta có ai vừa qua…
Em như đóa hoa mới nở, một đóa hoa nào đó giữa vườn khuya chỉ thoảng mùi hương, ... đã làm cho đời ta xao động. Ta không thể biết rõ về em, nhưng ta biết bước chân em vừa qua, để lại ta đơn côi, hiu quạnh...
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia