Hồng Thủy Tiên – những câu thơ viết từ nắng gió cao nguyên (2)- ST
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Hồng Thủy Tiên – những câu thơ viết từ nắng gió cao nguyên (2)
Ngày không trở lại
Những chùm mây
Với tay
Lơ lửng
Ứa từ sự chịu đựng
Mà thôi không khóc khi hát làm gì
Bản tình ca không làm ủ dột nhạt phai
Và đôi mắt cỏ
Xanh như giấc ngủ dài
Vấp vào triền hoang mang mải miết
Em muốn vùi mặt vào lãng quên
Hãy cứ lặng im và thản nhiên
Lựa chọn nào không đồng nghĩa với đánh đổi
Đôi mắt quay đi chiều gió ủ
Những chùm mây
Cuốn ngày không trở lại
Rưng rưng những gói ghém cuối cùng…
Viết khi mở e-mail của một người
Đêm
Em thức
Câu thơ bỏ quên trên những cánh dã quỳ
Chưa gặp gỡ một loài hoa đắng
Mọc ven bờ chia biệt của hoài nghi
Nhớ rồi quên
Quên rồi nhớ
Đôi khi
Rồi đôi lúc
Bỏ mặc mình
Đôi lúc
Sẽ luyến tiếc
Em dặn lòng
Đừng biết
Thoáng bất ngờ
Vội vã
Thế thôi
Hoa còn không
Trong khoảng vắng chơi vơi
Cái khoảng vắng
Rã rời
Khoảng vắng
Em tìm chi
Tìm một loài hoa đắng
Ngập sắc vàng bung nở giữa sương rơi?
Xúc cảm qua rồi
Một thoáng
Thế thôi…
RU TUỔI
Ánh mắt anh
Ru em ngủ vùi giữa thời thiếu nữ
Lanh tanh sương
Gió hoang hoải
Cánh đồng ngập hoa cúc dại
Giấc mơ màu áo voan cưới
Mùa đông qua trong cái rét sắt se
Cất cái nhìn anh vào miền quên lãng
Bao người đàn ông yêu em
Bấy nhiêu ánh mắt chồng chéo
Em thản nhiên gói ghém
Thản nhiên bôi xóa
Kí ức ...
Ai giăng giăng nỗi buồn vô lượng
Em đem hong sợi nhớ bên trời
Ánh mắt ơi
Dịu dàng nồng ấm
Chiều mênh mang vắng
Em hát tình ca ru tuổi muộn màng...
------------------------------------------------
Ánh mắt anh
Ru em ngủ vùi giữa thời thiếu nữ
Lanh tanh sương
Gió hoang hoải
Cánh đồng ngập hoa cúc dại
Giấc mơ màu áo voan cưới
Mùa đông qua trong cái rét sắt se
Cất cái nhìn anh vào miền quên lãng
Bao người đàn ông yêu em
Bấy nhiêu ánh mắt chồng chéo
Em thản nhiên gói ghém
Thản nhiên bôi xóa
Kí ức ...
Ai giăng giăng nỗi buồn vô lượng
Em đem hong sợi nhớ bên trời
Ánh mắt ơi
Dịu dàng nồng ấm
Chiều mênh mang vắng
Em hát tình ca ru tuổi muộn màng...
------------------------------------------------
MÙA THU ĐI NGANG NGÕ
Đất trời se se
Tình yêu thuở em mười tám
Anh thả vào thu...
Giao cảm bồi hồi
Tâm khảm bộn bề những lát cắt
Xáo trộn chẳng bình yên
Tìm quên
Anh xây tổ ấm anh bằng những bất an
cuộc tình không suôn sẻ
Em kéo kén bọc lấy mình
Cô đơn thảng thốt
Muộn phiền được thời gian phủ rêu
nhòa xóa
Mình buông tay
Hơi ấm nhau cũng tan tan vào gió
Mùa thu đi ngang ngõ
Em khoát áo vội vàng
chiều chớm lạnh đầu đông...
Đất trời se se
Tình yêu thuở em mười tám
Anh thả vào thu...
Giao cảm bồi hồi
Tâm khảm bộn bề những lát cắt
Xáo trộn chẳng bình yên
Tìm quên
Anh xây tổ ấm anh bằng những bất an
cuộc tình không suôn sẻ
Em kéo kén bọc lấy mình
Cô đơn thảng thốt
Muộn phiền được thời gian phủ rêu
nhòa xóa
Mình buông tay
Hơi ấm nhau cũng tan tan vào gió
Mùa thu đi ngang ngõ
Em khoát áo vội vàng
chiều chớm lạnh đầu đông...
VIẾT GIỮA ĐÊM
Bồng bềnh trôi trong giấc ngủ không sâu
Tôi thấy tôi trong nhiều gương mặt
Những thời khắc diễn vai mỏi mệt
Ảo ảnh cuồng quay
Này
Gương mặt toan tính
Đâu rồi tôi hồn nhiên?
Này
Gương mặt muộn phiền
Những cái nhìn mọc gai tránh cho mình thương tổn
Đâu rồi tôi mạnh mẽ?
Đâu rồi tôi yếu mềm?
Những gương mặt lướt qua
Tôi bồng bềnh trong khát khao giấc mơ hạnh phúc
Điếng người khi giật mình giữa đêm
Mở mắt nhìn khoảng không đen
Tôi không thấy tôi thời khắc trước
Tôi tự hỏi tại sao
Mình không rơi nước mắt?
Bồng bềnh trôi trong giấc ngủ không sâu
Tôi thấy tôi trong nhiều gương mặt
Những thời khắc diễn vai mỏi mệt
Ảo ảnh cuồng quay
Này
Gương mặt toan tính
Đâu rồi tôi hồn nhiên?
Này
Gương mặt muộn phiền
Những cái nhìn mọc gai tránh cho mình thương tổn
Đâu rồi tôi mạnh mẽ?
Đâu rồi tôi yếu mềm?
Những gương mặt lướt qua
Tôi bồng bềnh trong khát khao giấc mơ hạnh phúc
Điếng người khi giật mình giữa đêm
Mở mắt nhìn khoảng không đen
Tôi không thấy tôi thời khắc trước
Tôi tự hỏi tại sao
Mình không rơi nước mắt?
Vô thanh
(Tặng T.L.T)
Từ rất xa
Ý nghĩ chỉ là một dấu chấm
Một thoáng mờ
Sương
Từ rất xa
Gió đến bằng đôi cánh
Cuốn hương đêm và ngày
Vương
Từ rất xa
Giọng nói ấm nồng
theo em trăn trở
Mơ
Cổ tích không dành cho tuổi
Câu chuyện
Mang hình hài hạt bụi
Rơi
Đến vô cùng
Ta đã gặp
Như một sắp đặt
Từ nơi rất xa
Một lần nào đó
Tình cờ
Em và anh đồng điệu
Giới hạn diễn giải
Vô thanh…
(Tặng T.L.T)
Từ rất xa
Ý nghĩ chỉ là một dấu chấm
Một thoáng mờ
Sương
Từ rất xa
Gió đến bằng đôi cánh
Cuốn hương đêm và ngày
Vương
Từ rất xa
Giọng nói ấm nồng
theo em trăn trở
Mơ
Cổ tích không dành cho tuổi
Câu chuyện
Mang hình hài hạt bụi
Rơi
Đến vô cùng
Ta đã gặp
Như một sắp đặt
Từ nơi rất xa
Một lần nào đó
Tình cờ
Em và anh đồng điệu
Giới hạn diễn giải
Vô thanh…
Ngày không trở lại
Những chùm mây
Với tay
Lơ lửng
Ứa từ sự chịu đựng
Mà thôi không khóc khi hát làm gì
Bản tình ca không làm ủ dột nhạt phai
Và đôi mắt cỏ
Xanh như giấc ngủ dài
Vấp vào triền hoang mang mải miết
Em muốn vùi mặt vào lãng quên
Hãy cứ lặng im và thản nhiên
Lựa chọn nào không đồng nghĩa với đánh đổi
Đôi mắt quay đi chiều gió ủ
Những chùm mây
Cuốn ngày không trở lại
Rưng rưng những gói ghém cuối cùng…
Viết khi mở e-mail của một người
Đêm
Em thức
Câu thơ bỏ quên trên những cánh dã quỳ
Chưa gặp gỡ một loài hoa đắng
Mọc ven bờ chia biệt của hoài nghi
Nhớ rồi quên
Quên rồi nhớ
Đôi khi
Rồi đôi lúc
Bỏ mặc mình
Đôi lúc
Sẽ luyến tiếc
Em dặn lòng
Đừng biết
Thoáng bất ngờ
Vội vã
Thế thôi
Hoa còn không
Trong khoảng vắng chơi vơi
Cái khoảng vắng
Rã rời
Khoảng vắng
Em tìm chi
Tìm một loài hoa đắng
Ngập sắc vàng bung nở giữa sương rơi?
Xúc cảm qua rồi
Một thoáng
Thế thôi…
THUẦN KHIẾT
Ta ôm cơn đau từ lần đầu vụng dại thân thể
Ám ảnh trận lốc cuồng phong trụi trần
Giấu trong tiếng nức nở mình mình nghe
Lần mở lối đi đầy gai nhọn
Ta đã trở thành người đàn bà trơ trẽn gói mọi yêu thương
Tham lam độc chiếm ngọn gió hoang có vị đắng lãng quên
Bỏng rát phồng rộp dấu chân
Cánh cửa sập đóng
Những hư danh làm nên cái nhìn ngạo nghễ đầy thách thức
Có là gì đâu – ta – người đàn bà vụng dại lần đầu
Đánh rơi mình trong mùi thơm mấy lần tiền kiếp
Hương vương để tìm rồi mất
Gương mặt anh vô cảm trơ lì
Đi qua trí nhớ ứ đầy hi vọng
Đi qua kí ức chỉ là một vệt mờ loãng tan
Tình yêu ngọt đắng ngộ nhận vội vàng
Điên cuồng gõ tên anh
Điên cuồng khóc
Điên cuồng cười
Ta lắng nghe ta giữa giờ linh
Điểm huyệt đa cảm khuất sâu tầng tầng kí tự
Chỉ còn một giọt nước mắt khô giữ lại từ phút giây rời bỏ anh
Gột rửa linh hồn ta thuần khiết!
Ta ôm cơn đau từ lần đầu vụng dại thân thể
Ám ảnh trận lốc cuồng phong trụi trần
Giấu trong tiếng nức nở mình mình nghe
Lần mở lối đi đầy gai nhọn
Ta đã trở thành người đàn bà trơ trẽn gói mọi yêu thương
Tham lam độc chiếm ngọn gió hoang có vị đắng lãng quên
Bỏng rát phồng rộp dấu chân
Cánh cửa sập đóng
Những hư danh làm nên cái nhìn ngạo nghễ đầy thách thức
Có là gì đâu – ta – người đàn bà vụng dại lần đầu
Đánh rơi mình trong mùi thơm mấy lần tiền kiếp
Hương vương để tìm rồi mất
Gương mặt anh vô cảm trơ lì
Đi qua trí nhớ ứ đầy hi vọng
Đi qua kí ức chỉ là một vệt mờ loãng tan
Tình yêu ngọt đắng ngộ nhận vội vàng
Điên cuồng gõ tên anh
Điên cuồng khóc
Điên cuồng cười
Ta lắng nghe ta giữa giờ linh
Điểm huyệt đa cảm khuất sâu tầng tầng kí tự
Chỉ còn một giọt nước mắt khô giữ lại từ phút giây rời bỏ anh
Gột rửa linh hồn ta thuần khiết!
BIẾN TẤU
Lấp đầy gió bốn bức tường
Vọng hoang sơ mênh mênh ẩn ức
Lấp đầy nắng miền ngược sáng
Nhảy nhót những vệt màu nhẹ tênh
Ngày trống rỗng
Tôi làm gì nữa ?
Vui buồn bão hòa
Cái chớp mắt cũng đủ giật mình
Trong thinh lặng
Giọt âm của bản Romance lay động
Bất chợt
Níu kéo hi vọng
“Anh về
Lấp đầy tôi
Một tôi khác
Từ ngày xa anh đã mang đi…”
---------------------------------------------------Lấp đầy gió bốn bức tường
Vọng hoang sơ mênh mênh ẩn ức
Lấp đầy nắng miền ngược sáng
Nhảy nhót những vệt màu nhẹ tênh
Ngày trống rỗng
Tôi làm gì nữa ?
Vui buồn bão hòa
Cái chớp mắt cũng đủ giật mình
Trong thinh lặng
Giọt âm của bản Romance lay động
Bất chợt
Níu kéo hi vọng
“Anh về
Lấp đầy tôi
Một tôi khác
Từ ngày xa anh đã mang đi…”
HOA ĐỒNG TIỀN & TÔI…
Đồng tiền
Vụn giới hạn
Vẻ đẹp & chiêm ngưỡng
Thanh cao & bất nhẫn
Đôi khi
Linh hồn cỏ cây ghé giấc mơ
Thì thầm nỗi muộn phiền bỏ quên trong căn phòng ẩm mốc
Tôi bạc thếch, nhạt phai…
Trú ngụ phần nghìn giây
Vô thanh va đập
Cánh sẻ nâu rã rời
Lòng phố chật
Ngồn ngộn khói, bụi, nhà, xe…
Thân gió đầy thương tích
Vô định khoảng không
Lay cành đồng tiền
Nỗi buồn rũ héo
Cúi xuống cùng hoa
Thấp hơn xô bồ phố xá
Mơ
Bầu trời xanh
Ban mai xanh…
Đồng tiền
Vụn giới hạn
Vẻ đẹp & chiêm ngưỡng
Thanh cao & bất nhẫn
Đôi khi
Linh hồn cỏ cây ghé giấc mơ
Thì thầm nỗi muộn phiền bỏ quên trong căn phòng ẩm mốc
Tôi bạc thếch, nhạt phai…
Trú ngụ phần nghìn giây
Vô thanh va đập
Cánh sẻ nâu rã rời
Lòng phố chật
Ngồn ngộn khói, bụi, nhà, xe…
Thân gió đầy thương tích
Vô định khoảng không
Lay cành đồng tiền
Nỗi buồn rũ héo
Cúi xuống cùng hoa
Thấp hơn xô bồ phố xá
Mơ
Bầu trời xanh
Ban mai xanh…
(Tuyển từ tập thơ: Đoản khúc riêng mình- NXB Lao Động 2010)
(xem lại phần 1)
(xem lại phần 1)
0 Comment: