Hồn thơ- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Hồn thơ
Đừng Người ! đừng về giữa giấc mơ
Đừng đem bão giông, thay bình yên khoảnh khắc
Đừng đêm đêm lau dòng nước mắt
Đừng để hồn thơ hiu hắt đợi mong
Nếu cuộc đời luôn là những cơn giông
Thì Người đừng ngóng trông mòn mỏi
Và cũng xin Người đừng vội hỏi
Ngày mai đá sỏi... có còn nhau
Đừng ! xin Người
Đừng lấy trái tim ra để đổi trao
Nó sẽ làm đau, một thời được mất
Đừng đổi yêu thương chất ngất
Bằng lời thơ buồn... giá bấc tim côi
Thụy Du
Đừng Người ! đừng về giữa giấc mơ
Đừng đem bão giông, thay bình yên khoảnh khắc
Đừng đêm đêm lau dòng nước mắt
Đừng để hồn thơ hiu hắt đợi mong
Nếu cuộc đời luôn là những cơn giông
Thì Người đừng ngóng trông mòn mỏi
Và cũng xin Người đừng vội hỏi
Ngày mai đá sỏi... có còn nhau
Đừng ! xin Người
Đừng lấy trái tim ra để đổi trao
Nó sẽ làm đau, một thời được mất
Đừng đổi yêu thương chất ngất
Bằng lời thơ buồn... giá bấc tim côi
Tôi chỉ xin Người, một lần...
một lần thôi
Đừng hát lời mồ côi thảng thốt
Cũng đừng để hồng tâm mình phải nhốt
trong lụy phiền, cơn sốt vây quanh
Đời...!
chẳng phải lúc nào cũng là một bức tranh
Với gam màu nắng hanh rực rở
Nên xin Người đừng bỏ dỡ
Vạt yêu thương hé mở trong hồn
Nếu đã một lần bước qua nhau với những bồn chồn
Thì xin để lại trong nhau tâm hồn dịu ngọt
Đừng để thương yêu hóa thành bèo bọt
Bởi dẫu gì vẫn mang vị ngọt hồn thơ
một lần thôi
Đừng hát lời mồ côi thảng thốt
Cũng đừng để hồng tâm mình phải nhốt
trong lụy phiền, cơn sốt vây quanh
Đời...!
chẳng phải lúc nào cũng là một bức tranh
Với gam màu nắng hanh rực rở
Nên xin Người đừng bỏ dỡ
Vạt yêu thương hé mở trong hồn
Nếu đã một lần bước qua nhau với những bồn chồn
Thì xin để lại trong nhau tâm hồn dịu ngọt
Đừng để thương yêu hóa thành bèo bọt
Bởi dẫu gì vẫn mang vị ngọt hồn thơ
Thụy Du
0 Comment: