Chùm thơ: CUỘC NGƯỜI- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CUỘC NGƯỜI
Chùm thơ Thụy Du.
-----------------------------------------------------------
Chùm thơ Thụy Du.
-----------------------------------------------------------
QUÊN…ĐI
Vâng Em !
Lời nói với ai cũng chỉ là để cho anh
Độc thoại chính mình với bức tranh sáng tối
Em đừng cầm anh lên để rồi bối rối
Nhặt…
Gom
Nối lại để làm gì ?
Mặc anh đi với phố rầm rì
Ngoạ ngữ biết gì ?
Đêm nay Em đừng khóc
Đừng cài then và cả đừng trách móc
Anh một đời ở ngóc ngách không tên
Em biết rồi mà anh chẳng thể quên
Nhưng gì không muốn
Em lênh đênh theo thuyền anh xuôi ngược
Đừng Em ! đừng lấy đời mình đánh cược
Cùng anh…một dốc trượt dài
Cả đêm cùng ngày
Đừng nghĩ gì về anh
Kẻ đã tự chọn cho mình lối mòn đơn lẻ
Quên anh đi…
ở trước mắt Em còn bao điều mới mẻ
Đừng đợi chờ một lối rẽ
không anh...
Vâng Em !
Lời nói với ai cũng chỉ là để cho anh
Độc thoại chính mình với bức tranh sáng tối
Em đừng cầm anh lên để rồi bối rối
Nhặt…
Gom
Nối lại để làm gì ?
Mặc anh đi với phố rầm rì
Ngoạ ngữ biết gì ?
Đêm nay Em đừng khóc
Đừng cài then và cả đừng trách móc
Anh một đời ở ngóc ngách không tên
Em biết rồi mà anh chẳng thể quên
Nhưng gì không muốn
Em lênh đênh theo thuyền anh xuôi ngược
Đừng Em ! đừng lấy đời mình đánh cược
Cùng anh…một dốc trượt dài
Cả đêm cùng ngày
Đừng nghĩ gì về anh
Kẻ đã tự chọn cho mình lối mòn đơn lẻ
Quên anh đi…
ở trước mắt Em còn bao điều mới mẻ
Đừng đợi chờ một lối rẽ
không anh...
Cuộc
Người
Em tất bật giữa dòng đời toan tính.
Chạy theo thời gian phũ kín cuộc người
Không như xưa in dấu nụ cười
Hồn nhiên của...một thời thơ dại
Cuộc trần khiến xui, em bước chạy
Theo sa hoa, phù phiếm, hảo danh
Nơi góc này còn chỉ một riêng anh
dấu chua xót, trong khoảng miền vô cực
Anh muốn níu em, thôi rơi vào đáy vực
Nơi rẫy đầy giả dối chực chờ.
Nhưng trong em, anh chỉ còn một bóng mờ
Thực hư nỗi ngờ phũ đặc.
Để trong anh giữa yêu thương và phó mặc
Giằng xé, đớn đau ở cung bậc hồng tâm
Chỉ biết đêm về với khấn nguyện lâm râm
Cuộc người trăm năm, một lần em quay lại
Em tất bật giữa dòng đời toan tính.
Chạy theo thời gian phũ kín cuộc người
Không như xưa in dấu nụ cười
Hồn nhiên của...một thời thơ dại
Cuộc trần khiến xui, em bước chạy
Theo sa hoa, phù phiếm, hảo danh
Nơi góc này còn chỉ một riêng anh
dấu chua xót, trong khoảng miền vô cực
Anh muốn níu em, thôi rơi vào đáy vực
Nơi rẫy đầy giả dối chực chờ.
Nhưng trong em, anh chỉ còn một bóng mờ
Thực hư nỗi ngờ phũ đặc.
Để trong anh giữa yêu thương và phó mặc
Giằng xé, đớn đau ở cung bậc hồng tâm
Chỉ biết đêm về với khấn nguyện lâm râm
Cuộc người trăm năm, một lần em quay lại
Cuộc trần
Đêm chờ, góc đợi hanh hao
Lặng thinh riêng nỗi chênh chao một mình.
Tình thơ vận ngữ chùng chình
Người về ru lại khúc tình xưa xa
Phận duyên Người có đợi ta ?
Hay là dang dở hoá ra ngại ngùng
Ơi Người ! dù sóng bão bùng.
Hãy cùng ta vượt nghìn trùng phong ba
Hoàng hôn ngục thất yêu ma
Vẫn không thể biến lòng ta tật nguyền
Gió lên buồm kéo giong thuyền
Trực về bến đợi nơi miền yêu thương
Quá ngồng cải đắng còn vương
Vị cay còn thắm đẫm sương cuối chiều.
Chót dan, lỡ díu đành liều
Với thơ xin gói gửi điều chung riêng
Người từng một dạ chung chiêng
Ta thời có lúc cứ kiên định lòng
Cuộc trần luôn mãi xoay vòng.
Bao giờ Người hởi thoát dòng thời gian ?
Đêm chờ, góc đợi hanh hao
Lặng thinh riêng nỗi chênh chao một mình.
Tình thơ vận ngữ chùng chình
Người về ru lại khúc tình xưa xa
Phận duyên Người có đợi ta ?
Hay là dang dở hoá ra ngại ngùng
Ơi Người ! dù sóng bão bùng.
Hãy cùng ta vượt nghìn trùng phong ba
Hoàng hôn ngục thất yêu ma
Vẫn không thể biến lòng ta tật nguyền
Gió lên buồm kéo giong thuyền
Trực về bến đợi nơi miền yêu thương
Quá ngồng cải đắng còn vương
Vị cay còn thắm đẫm sương cuối chiều.
Chót dan, lỡ díu đành liều
Với thơ xin gói gửi điều chung riêng
Người từng một dạ chung chiêng
Ta thời có lúc cứ kiên định lòng
Cuộc trần luôn mãi xoay vòng.
Bao giờ Người hởi thoát dòng thời gian ?
Góc nghiêng
Vốn dĩ cuộc người là trần trụi xô nghiêng
Em biết thế mà…
sao cứ mày mò lên dốc ?
Nào phải ta…
cứ cam chịu nỗi thấp hèn ?
Nhưng dốc thì nghiêng, không làm ta đứng vững
Cái xô lệch, vẹo xiêu luôn là những…
hàm lập trình vô số nghiệm âm, dương
Vì thế van Em !
…đừng vương
với những góc nghiêng… không thẳng
Cũng đừng tin ngụ ngôn văng vẳn
bới nó là gió, là dông
…cuồn cuộn thanh âm.
mà Em thì cần tìm cho mình một bóng râm
còn anh…
một gã câm trong lặng lẽ
Phải rồi … thời gian tự thân là buồn tẻ
giữa trắng và đen lý lẽ cùn mằn
cứ mặc đi để vũ trụ xoay vầng
Ta cần gì ? với vần cùng điệu
Sẽ chẳng có gì đâu để gọi là điều kỳ diệu
Thì tạc làm gì Em ?
với ngọng nghịu lời ru
Hãy cứ để trí nhớ mụi ngu
Ngủ quên trong thiên thu đồng ấu
Có gì là xấu…Em ?
Cái nhỏ nhoi
đôi lúc được xem là cứu cánh
cho ta bay lánh những muộn phiền
Ở một góc cõi thiền
Ngôn từ sẽ đưa Em về miền…yên tịnh
Thụy Du
Vốn dĩ cuộc người là trần trụi xô nghiêng
Em biết thế mà…
sao cứ mày mò lên dốc ?
Nào phải ta…
cứ cam chịu nỗi thấp hèn ?
Nhưng dốc thì nghiêng, không làm ta đứng vững
Cái xô lệch, vẹo xiêu luôn là những…
hàm lập trình vô số nghiệm âm, dương
Vì thế van Em !
…đừng vương
với những góc nghiêng… không thẳng
Cũng đừng tin ngụ ngôn văng vẳn
bới nó là gió, là dông
…cuồn cuộn thanh âm.
mà Em thì cần tìm cho mình một bóng râm
còn anh…
một gã câm trong lặng lẽ
Phải rồi … thời gian tự thân là buồn tẻ
giữa trắng và đen lý lẽ cùn mằn
cứ mặc đi để vũ trụ xoay vầng
Ta cần gì ? với vần cùng điệu
Sẽ chẳng có gì đâu để gọi là điều kỳ diệu
Thì tạc làm gì Em ?
với ngọng nghịu lời ru
Hãy cứ để trí nhớ mụi ngu
Ngủ quên trong thiên thu đồng ấu
Có gì là xấu…Em ?
Cái nhỏ nhoi
đôi lúc được xem là cứu cánh
cho ta bay lánh những muộn phiền
Ở một góc cõi thiền
Ngôn từ sẽ đưa Em về miền…yên tịnh
Thụy Du
Đọc thơ "Quên..." - ngỡ mình đang nhớ
ReplyDeleteChuyện đời thường, sao lắm chao nghiêng
Giữa chốn thiền, tìm nơi thanh tịnh
Cho lòng mình mãi được bình yên