Bài thơ gởi một người- Hương Ngọc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
BÀI THƠ GỞI MỘT NGƯỜI.
Em sang đò
Không kịp vẫy chào nhau
Câu thơ viết
Lỡ làng loang chiều nắng.
Nghe bấn nát một thời đời bình lặng
Trôi vật vờ-leo lắt lịm bên sông.
Ơi cái thời
Em yêu cả mùa đông
Không biết lạnh
Lật tìm câu, tìm tứ
Vui bè bạn tháng ngày vô tư lự
Thơ men say-leo lẻo hót trong lòng.
Không kịp vẫy chào nhau
Câu thơ viết
Lỡ làng loang chiều nắng.
Nghe bấn nát một thời đời bình lặng
Trôi vật vờ-leo lắt lịm bên sông.
Ơi cái thời
Em yêu cả mùa đông
Không biết lạnh
Lật tìm câu, tìm tứ
Vui bè bạn tháng ngày vô tư lự
Thơ men say-leo lẻo hót trong lòng.
Có một thời
Hồn nhẹ cánh thong dong
Gói cả mùa xuân
Vào nụ hồng mới nở
Gói cả mây và gió làm hơi thở
Chiếu một trời-vàng giát cả lên trăng.
Thế mà thôi!
Em sợ ánh sao rơi
Câu chuyện cổ và nỗi niềm sương khói
Bay lãng đãng với hồn thơ mỏi mệt
Ơi người ơi!
Thương nhớ ở đâu rồi!?...
Hương Ngọc
( Phố núi 25- 12- 2014).
Hồn nhẹ cánh thong dong
Gói cả mùa xuân
Vào nụ hồng mới nở
Gói cả mây và gió làm hơi thở
Chiếu một trời-vàng giát cả lên trăng.
Thế mà thôi!
Em sợ ánh sao rơi
Câu chuyện cổ và nỗi niềm sương khói
Bay lãng đãng với hồn thơ mỏi mệt
Ơi người ơi!
Thương nhớ ở đâu rồi!?...
Hương Ngọc
( Phố núi 25- 12- 2014).
0 Comment: