Rơi...- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
RƠI
Ở một triền dốc chênh vênh
Lời ru em rơi…! Anh quên nhặt
Bởi biết lời nào là thật ?
Lời nào dối gian từ khuyết tật cuộc người ?
Anh cũng đã cố tập cười
Nhưng nụ cười sao cứ ngượng ngùng, méo mó
Hay tại còn sót nơi đâu đó ?
Những ký tự thừa của bản tình ca
Anh đã quen nghe lời ru đêm…
giữa bãi tha ma
Vọng âm lời tán tha thả rớt
Tập nhìn thẳng vào miệng đời thêm bớt
Những ý nghĩ rườm rà, chớt nhả khen chê
Giờ thì lời ru đã không còn đủ hoặc mê
Trống không, lê thê như hạt sương luống tuổi
Thôi thì đành…anh trở về cái ngày rong ruổi
Định lượng lại mình, bất cần đeo đuổi nhân gian
Thụy Du
0 Comment: