Áo lụa tha hương- Hoa Nguyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ÁO LỤA THA HƯƠNG
Tiếng giày khua cao thấp những con đường
Thang cuốn chảy qua chở thời gian quay quắt
Muốn gọi tên quen giữa dòng người tất bật
Ngỡ như mình lưu lạc dẫu Kỳ Đồng
Aó xanh đỏ mùi vị thuở vàng son
Ở chỗ đông bỗng thấy mình lạc lõng
Giữa nắng trưa đô thị trời cháy bỏng
Có chút mưa chiều bối rối bụi môi trường
Nên Sài Gòn nắng mưa đã ướt áo người
Những cô nàng cứ dập dìu qua phố
Sài Gòn chờ em về qua cổng chợ
Tôi chắc đợi người duyên dáng lụa quen
Những cung đường giờ không nhớ nổi tên
Nên tha hương trước căn nhà của ngoại
Nên ngại ngùng gọi thầm tên Tân Định
Yên Đỗ thiếu thời cũng in dấu triều qua
Những màu áo Sài Gòn vẫn kiêu sa
Dẫu thời gian có quá nhiều thay đổi
Phố cũ quen tên đã thay màu gạch ngói
Thấy ngỡ ngàng giữa màu lụa hôm qua
Những con đường nào sẽ đỏ những mùa hoa
Nhớ chiếc xích lô buổi trưa ngồi thiu ngủ
Hàng phượng vĩ, dải chùm hoa rực rỡ
Thiếu dáng ai mà lặng suốt sân trường
Mất tà áo xưa tên cũ những con đường
Nắng Sài Gòn ngỡ nhạt nhòa trong mắt nhớ
Đường cứ dài miệt mài theo tiếng thở
Người với người thầm đợi bóng người quen
Những tên người giờ nửa nhớ nửa quên
Sài Gòn, có cơn mưa về vội vã
Người lữ hành độ đường bên ghế đá
Thấy nỗi buồn chồng chất quá tháng năm..
Hoa Nguyên
Thang cuốn chảy qua chở thời gian quay quắt
Muốn gọi tên quen giữa dòng người tất bật
Ngỡ như mình lưu lạc dẫu Kỳ Đồng
Aó xanh đỏ mùi vị thuở vàng son
Ở chỗ đông bỗng thấy mình lạc lõng
Giữa nắng trưa đô thị trời cháy bỏng
Có chút mưa chiều bối rối bụi môi trường
Nên Sài Gòn nắng mưa đã ướt áo người
Những cô nàng cứ dập dìu qua phố
Sài Gòn chờ em về qua cổng chợ
Tôi chắc đợi người duyên dáng lụa quen
Những cung đường giờ không nhớ nổi tên
Nên tha hương trước căn nhà của ngoại
Nên ngại ngùng gọi thầm tên Tân Định
Yên Đỗ thiếu thời cũng in dấu triều qua
Những màu áo Sài Gòn vẫn kiêu sa
Dẫu thời gian có quá nhiều thay đổi
Phố cũ quen tên đã thay màu gạch ngói
Thấy ngỡ ngàng giữa màu lụa hôm qua
Những con đường nào sẽ đỏ những mùa hoa
Nhớ chiếc xích lô buổi trưa ngồi thiu ngủ
Hàng phượng vĩ, dải chùm hoa rực rỡ
Thiếu dáng ai mà lặng suốt sân trường
Mất tà áo xưa tên cũ những con đường
Nắng Sài Gòn ngỡ nhạt nhòa trong mắt nhớ
Đường cứ dài miệt mài theo tiếng thở
Người với người thầm đợi bóng người quen
Những tên người giờ nửa nhớ nửa quên
Sài Gòn, có cơn mưa về vội vã
Người lữ hành độ đường bên ghế đá
Thấy nỗi buồn chồng chất quá tháng năm..
Hoa Nguyên
0 Comment: