Đành đốt bài thơ cũ sưởi lòng ta- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÀNH ĐỐT BÀI THƠ CŨ SƯỞI LÒNG TA
Anh vừa đốt một bài thơ ngày cũ
viết cho Người từ một thuở cuồng si.
Thuyền đã bỏ sang sông về bến khác
Thì thơ ơi! còn giữ lại làm gì?
Gửi vào gió- mong biến tan thành mộng
Gửi vào sương- hẹn với giấc mơ đầy
Giờ còn lại chút lòng trơn; tay trắng
Đêm đêm ngồi độc ẩm dỗ lòng say.
Em biền biệt cõi nào xa ngái quá
Đã bao năm chưa có dịp quay về
Dốc mù sương, vẫn hoa vàng, bướm trắng
Chỉ hồn ta là những lá cành khô.
Nên từ ấy, sầu chất cao hơn núi
Quạnh quẽ buồn như thể những nhánh sông
Mà núi sông thì xa lơ; xa lắc...
Mỗi đêm khuya nghe gió thổi qua lòng.
Trời như đã cuối đông rồi thì phải?
Bầy chim non trốn lạnh gác hiên nhà
Loay hoay mãi, biết nơi nào an trú
Đành đốt bài thơ cũ sưởi lòng ta!
Gần cuối năm, mang sổ đời ra tính
Thành-bại; lỗ-lời; được-mất, hơn-thua...
Định với lòng- Sẽ không làm thơ nữa
Gánh nỗi buồn rao bán: Có ai mua?
Văn Châu
viết cho Người từ một thuở cuồng si.
Thuyền đã bỏ sang sông về bến khác
Thì thơ ơi! còn giữ lại làm gì?
Gửi vào gió- mong biến tan thành mộng
Gửi vào sương- hẹn với giấc mơ đầy
Giờ còn lại chút lòng trơn; tay trắng
Đêm đêm ngồi độc ẩm dỗ lòng say.
Em biền biệt cõi nào xa ngái quá
Đã bao năm chưa có dịp quay về
Dốc mù sương, vẫn hoa vàng, bướm trắng
Chỉ hồn ta là những lá cành khô.
Nên từ ấy, sầu chất cao hơn núi
Quạnh quẽ buồn như thể những nhánh sông
Mà núi sông thì xa lơ; xa lắc...
Mỗi đêm khuya nghe gió thổi qua lòng.
Trời như đã cuối đông rồi thì phải?
Bầy chim non trốn lạnh gác hiên nhà
Loay hoay mãi, biết nơi nào an trú
Đành đốt bài thơ cũ sưởi lòng ta!
Gần cuối năm, mang sổ đời ra tính
Thành-bại; lỗ-lời; được-mất, hơn-thua...
Định với lòng- Sẽ không làm thơ nữa
Gánh nỗi buồn rao bán: Có ai mua?
Văn Châu
0 Comment: