Rồi cũng say- Hoa Nguyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
RỒI CŨNG SAY...
Đêm có lẽ, buồn trong lòng mọi bữa
Trăng thượng, kìa huyền hoặc cô đơn
Cuối mùa rồi mà ngày thiêu nắng lửa
Để hôm nay hôm qua khác gì nhau
Vẫn cung bậc ngày đêm chưa thể đổi
Để chiều nay không biết tỉnh hay say
Dẫu có tỉnh thì có gì phấn khởi
Nếu có say nói bậy đừng ai hay
Có lớn tiếng nào với ai mới được
Chẳng lẽ rồi xao xác với đàn chim
Con chim có khung trời chao liệng
Hơi sức đâu mà liên lụy cõi ba chìm...
Thế vậy thôi ! vác chiếc cuốc ra đào
Dăm khối đất cũng thành đất ở
Con sông nào cũng bên bồi bên lỡ
Nên tháng năm dầu dãi những vui buồn
Trăng thượng, kìa huyền hoặc cô đơn
Cuối mùa rồi mà ngày thiêu nắng lửa
Để hôm nay hôm qua khác gì nhau
Vẫn cung bậc ngày đêm chưa thể đổi
Để chiều nay không biết tỉnh hay say
Dẫu có tỉnh thì có gì phấn khởi
Nếu có say nói bậy đừng ai hay
Có lớn tiếng nào với ai mới được
Chẳng lẽ rồi xao xác với đàn chim
Con chim có khung trời chao liệng
Hơi sức đâu mà liên lụy cõi ba chìm...
Thế vậy thôi ! vác chiếc cuốc ra đào
Dăm khối đất cũng thành đất ở
Con sông nào cũng bên bồi bên lỡ
Nên tháng năm dầu dãi những vui buồn
Ở nơi nầy ngày tháng đã cô đơn
Sẽ dài hơi có những lần trăng muộn
Con trăng từ đó đời lang bạt
Theo mây trôi dạt cuối chân trời
Có đóm tàn vây bủa chung quanh
Những con đường khập khễnh như ghềnh
Có cồn bãi phơi mình khi nước rút
Lũi tới không xong lại quay ngang
Mây thấp rồi mặc, đất tối cong nghiêng
Trăng thượng huyền đã bắt đầu chập choạng
Buổi đao binh đi qua thời ly loạn
Còn tháng năm gầy tiều tụy ly hương
Cuối cùng trời cũng thể được phong vương
Một mình mình đối ẩm với tha phương
Đất trời cũng sơ khai như tiền kiếp
Sóng sánh ly chai ấm lạnh canh trường
Đường nào về La Mã ? trôi vô phương
Nhắm hướng nào cũng trời nghiêng đất ngã..
Tuột xuống hầm hình như quên nắp cửa
Mưa gió lùa vào, trôi nổi với cơn say...
Hoa Nguyên
Sẽ dài hơi có những lần trăng muộn
Con trăng từ đó đời lang bạt
Theo mây trôi dạt cuối chân trời
Có đóm tàn vây bủa chung quanh
Những con đường khập khễnh như ghềnh
Có cồn bãi phơi mình khi nước rút
Lũi tới không xong lại quay ngang
Mây thấp rồi mặc, đất tối cong nghiêng
Trăng thượng huyền đã bắt đầu chập choạng
Buổi đao binh đi qua thời ly loạn
Còn tháng năm gầy tiều tụy ly hương
Cuối cùng trời cũng thể được phong vương
Một mình mình đối ẩm với tha phương
Đất trời cũng sơ khai như tiền kiếp
Sóng sánh ly chai ấm lạnh canh trường
Đường nào về La Mã ? trôi vô phương
Nhắm hướng nào cũng trời nghiêng đất ngã..
Tuột xuống hầm hình như quên nắp cửa
Mưa gió lùa vào, trôi nổi với cơn say...
Hoa Nguyên
0 Comment: