Họa khúc cho Người- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
HỌA KHÚC CHO NGƯỜI
Gió ơi khẽ nhé, đừng thêm nữa
Chừng ấy lòng tôi lạnh lắm rồi!
~*~
Chừng ấy lòng tôi lạnh lắm rồi!
~*~
Người là gió, Người là mây
Mà sao vướng lụy tim này- Người ơi?
Mỗi khi dạo bước lên đồi
Lòng ta quay quắt nhớ Người- Biết không?!
- Sao còn cứ nỡ dửng dưng
Bỏ mặc ta, với nỗi buồn trùng vây?
Người là sương khói đâu đây
Mà ta tìm khắp chân mây cuối trời.
Môi thơm sao biếng nụ cười
Để ta buồn, mãi ôm đời ngồi say.
- Mộng trùng lai tưởng gặp đây
Nào ngờ như gió, như mây,...như Người.
...
Thôi về ru lại bóng tôi!
Văn Châu
Mà sao vướng lụy tim này- Người ơi?
Mỗi khi dạo bước lên đồi
Lòng ta quay quắt nhớ Người- Biết không?!
- Sao còn cứ nỡ dửng dưng
Bỏ mặc ta, với nỗi buồn trùng vây?
Người là sương khói đâu đây
Mà ta tìm khắp chân mây cuối trời.
Môi thơm sao biếng nụ cười
Để ta buồn, mãi ôm đời ngồi say.
- Mộng trùng lai tưởng gặp đây
Nào ngờ như gió, như mây,...như Người.
...
Thôi về ru lại bóng tôi!
Văn Châu
0 Comment: