Đời chúng ta như vệt khói toa tàu- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỜI CHÚNG TA NHƯ VỆT KHÓI TOA TÀU
1.
tôi về như lá cỏ
qua rộng dài tháng năm
trần gian ôi gác lạnh
khát khao một chốn nằm
2.
Này em có nghe tiếng loài chim lạc phận sống một đời lưu vong. Ngày cũng như đêm dõi bóng quê nhà bên kia bờ đại dương sắc nước buồn như bài thơ ngàn năm chinh chiến. Kẻ chết mồ hoang người về như tội đồ thiên cổ hồn lẻ loi nằm lắng nhịp chuông chiều. Chúng ta cũng chỉ là kiếp ngựa không miền trú ngụ một mình lang thang nơi đồng cỏ cháy khô khát vọng.
3.
Còn đâu mùa cực hạn xanh
Chúng ta hồn nhiên chẳng thèm quan tâm một vài chấm úa
Quay đầu bến trần gian đã ngợp sắc thu già.
Ngày xa xưa tôi chú bé dại khờ
Thường tin vào những điều huyền diệu
Đứng trên triền ảo vọng mơ vo những con đường thành những viên ngọc kết chiếc vòng quàng lên cổ em và gọi đó là những chuỗi mắt thiên đường.
4.
Tôi muốn được một lần vào khu vườn cổ tích gặp gỡ những giấc mơ không vướng mùi lệ cay và máu thảm. Sân ga đời sao chiều nay vắng lặng thế em yêu, chỉ những trụ đèn báo hiệu nín thinh, hình như chúng đang nhìn chúng ta bằng ánh nhìn khó hiểu. Gió chếnh choáng gieo xuống những đường ray đượm mùi tháng năm nghẹn ngào nỗi chờ đợi ánh bình minh tương lai. Ôi tôi muốn nghe dù chỉ một thôi em tiếng đồng vọng từ đáy tim những kẻ cùng nòi giống. Tại sao em ơi khát vọng tự do lại phải ẩn dụ như làn khói những toa tàu giữa rừng sâu triền miên đêm tối? !
tôi về như lá cỏ
qua rộng dài tháng năm
trần gian ôi gác lạnh
khát khao một chốn nằm
2.
Này em có nghe tiếng loài chim lạc phận sống một đời lưu vong. Ngày cũng như đêm dõi bóng quê nhà bên kia bờ đại dương sắc nước buồn như bài thơ ngàn năm chinh chiến. Kẻ chết mồ hoang người về như tội đồ thiên cổ hồn lẻ loi nằm lắng nhịp chuông chiều. Chúng ta cũng chỉ là kiếp ngựa không miền trú ngụ một mình lang thang nơi đồng cỏ cháy khô khát vọng.
3.
Còn đâu mùa cực hạn xanh
Chúng ta hồn nhiên chẳng thèm quan tâm một vài chấm úa
Quay đầu bến trần gian đã ngợp sắc thu già.
Ngày xa xưa tôi chú bé dại khờ
Thường tin vào những điều huyền diệu
Đứng trên triền ảo vọng mơ vo những con đường thành những viên ngọc kết chiếc vòng quàng lên cổ em và gọi đó là những chuỗi mắt thiên đường.
4.
Tôi muốn được một lần vào khu vườn cổ tích gặp gỡ những giấc mơ không vướng mùi lệ cay và máu thảm. Sân ga đời sao chiều nay vắng lặng thế em yêu, chỉ những trụ đèn báo hiệu nín thinh, hình như chúng đang nhìn chúng ta bằng ánh nhìn khó hiểu. Gió chếnh choáng gieo xuống những đường ray đượm mùi tháng năm nghẹn ngào nỗi chờ đợi ánh bình minh tương lai. Ôi tôi muốn nghe dù chỉ một thôi em tiếng đồng vọng từ đáy tim những kẻ cùng nòi giống. Tại sao em ơi khát vọng tự do lại phải ẩn dụ như làn khói những toa tàu giữa rừng sâu triền miên đêm tối? !
Trương Đình Phượng
0 Comment: