Chuyện xứ Vệ bắt trộm- ST
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHUYỆN XỨ VỆ BẮT TRỘM ...
Thế kỷ XXI trước công nguyên, Xứ Vệ có người họ Siêu có biệt tài siêu trộm- siêu đến nỗi không thể bị lộ. Sau nhiều năm tung hoành giang hồ, Siêu được anh em đồng đạo bái phục, nhất trí đến 99 lẻ vài % phiếu bầu tôn làm minh chủ võ lâm với đại danh Siêu trùm đại ca. Đương nhiên đã là Minh chủ thì Siêu trùm không cần xài đến công phu "diệu thủ thần thâu" nữa, tài vật cần gì đã có bên dưới cống nạp đầy đủ. Siêu chỉ ngồi ra lệnh và đong đếm... mệt nghỉ!
Từ ngày Siêu trùm đại ca lên ngôi, xứ Vệ càng thêm nổi tiếng về nạn trộm cắp. Ai có thể trộm cắp đều ra sức trộm cắp không chừa một thứ gì, đến mức dân gian lưu truyền: mỗi mét vuông xứ Vệ có đến dăm bảy tên trộm dẫm chân lên nhau. Chuyện trộm gà bắt chó trở thành nhỏ như …con thỏ; trộm tình chẳng ai coi là sự lạ; trộm ngàn vạn ngân lượng nhà quan quan cũng chẳng thèm báo án…Sai nha cứ bắt thả, thả bắt hoài phát chán nên để mặc dân chúng tự xử. Đến nỗi người dân khi bắt được trộm chó thường đập chết luôn để đền mạng chó cho hả dạ(?!). Chuyện cướp còn được nâng tầm cả vào lễ hội để mua vui, thành lệ đầu năm thiên hạ lại ra sức tranh nhau giẫm đạp cướp "phết", tranh "ấn", đoạt "lộc" ... đến sứt đầu mẻ trán. Trộm cướp riết trở nên bình thường như muôn vàn chuyện… thường ngày vậy.
Sự đời không mấy khi mãi như ý, mà giang hồ lại luôn luôn sóng gió- Đâu mấy năm sau, Siêu trùm phát hiện có thằng đệ ăn mảnh, thu nạp nhiều mà ém riêng cũng nhiều, liền âm thầm điều tra làm rõ. Không ngờ thằng đệ đánh hơi được nhanh chân tẩu thoát. Siêu trùm tức giận phát lệnh tầm nã khắp nơi, lại cho đốt sẵn một lò tôn đỏ rực, hễ bắt được thằng đệ là ... nướng luôn cho hả giận, tiện thể dằn mặt cả đám đàn em giang hồ hỗn tạp.
Lại nói về thằng đệ trốn biệt ngàn dặm xa đến xứ Dế nương náu nhờ bà Trùm Ăn-la Mặc kệ. Về địa vị thì bà Trùm Ăn-la Mặc kệ xếp hàng thứ tư trong Tứ đại Thiên vương đứng đầu giang hồ- cha anh của bà từng hai lần xưng bá võ lâm làm điên đảo cả thiên hạ- tuy thất bại mà uy danh vẫn cứ lẫy lừng. Nhiều năm qua bà không can dự vào thị phi giang hồ, nhưng không vì thế mà có ai dám xem thường thế lực của bà.
Siêu trùm xứ Vệ biết được tình hình có phần kiêng dè bèn sai Niễng lão nhị sang xứ Dế thương thuyết. Bà trùm Ăn la Mặc kệ hỏi:
-Hắn phạm tội gì mà các ngươi phải tầm nã?
-Thưa phu nhân, tội ăn trộm ạ.
-Thế các ngươi định xử trí hắn thế nào?
-Thưa, đại ca tại hạ đã cho đốt sẵn cái lò tôn, đợi mang hắn về là cho vào lò luôn ạ.
-Không được, như thế không được. Đại ca ngươi vốn lừng danh thiên hạ, không có đối thủ về công phu "diệu thủ thần thâu"- xét về tư cách, làm gì có lý lẽ một tay siêu trộm lại đi bắt tội một thằng ăn trộm? Hay hắn phạm tội gì khác?
-Thưa, còn tội phạm thượng ạ.
-Phạm thượng cũng không thể muốn xử sao thì xử được. Ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi, nhưng việc hắn đến đây xin nương nhờ khắp thiên hạ ai ai cũng biết. Nếu ta mặc kệ hắn thì còn mặt mũi đâu đứng chân trên chốn giang hồ? Phiền ngươi về báo lại lão Siêu bỏ qua nhé.
Niễng lão nhị không biết làm sao đành lủi thủi về báo lại. Siêu trùm đại ca vô cùng tức giận, đập bàn chửi thề: "Con bà nó chứ, tưởng là đệ tứ thiên vương thì ta đây sợ sao. Hãy đợi đấy!".
Siêu trùm đại ca liền triệu họp khẩn Thập bát đại lão chấp pháp, thông báo lại chuyện tên đệ và việc xứ Dế bao che cho hắn rồi nói:
-Thế lực của ta tuy thua xa mụ Ăn la Mặc kệ, nhưng sống trong giang hồ thà chịu die chứ không chịu nhục. Ta muốn dẫn hết cao thủ huynh đệ sang hỏi tội mụ một phen. Ý các lão đệ thế nào?
Trần đại trưởng lão bàn:
-Hơn 40 năm trước ta đã từng đánh cho Nhất đại thiên vương chạy té khói khi dám đến xứ Vệ gây sự, so ra thế lực mụ Ăn la Mặc kệ tuy lừng lẫy nhưng cũng không đáng ngại. Có điều xứ Dế quá xa xôi, mà Nhị đại Thiên vương Tập lão ma đầu không ngừng rình rập hướng đông địa bàn của ta, e rằng lão thừa nước đục thả câu thì bất lợi cho ta lắm.
Siêu trùm đại ca gật gù:
-Trần đại trưởng lão nói chí phải. Tuy sư phụ lão Tập và sư phụ ta từng là huynh đệ đồng môn của Tổ sư Mạc Lễ tiên sinh, xét về đại cục dù sao ta và lão Tập cũng tình huynh đệ, thằng em chịu nhường ông anh cũng lẽ thường tình. Nhưng hết lần này đến lần khác, thầy đến trò họ đều nuôi dã tâm xâm chiếm địa bàn của ta cho bằng được. Ngày trước tiếng là họ giúp ta đánh Đệ nhất thiên vương, nhưng sau lưng họ lợi dụng cơ hội chiếm mất các đảo án ngữ con đường giao thương phía đông của ta. Rồi ỷ thế mạnh người đông ngày càng hiếp đáp ta quá đáng. Ta đã phải chịu nhục hạ mình nhiều phen mà chưa biết nên làm thế nào, nay không lẽ lại gánh thêm nỗi nhục này sao?
Tô trưởng lão lên tiếng:
-Tiểu đệ có cách này rửa được nhục mà không cần ra mặt đối đầu với xứ Dế làm gì cho phiền hà. Vốn xưa nay ta coi chuyện bắt người chẳng khác chi bắt chó, bắt gà- Mà bắt chó bắt gà lại dễ như lấy đồ trong túi. Chỉ cần cử dăm ba cao thủ sang xứ Dế bắt hắn về quy án, lại loan tin trên giang hồ rằng hắn ăn năn hối cãi tự về đầu thú là xong. Con mụ Ăn-la Mặc kệ đành chịu ngậm mồm mất mặt chứ làm gì được ta?
Siêu trùm đại ca vỗ đùi đánh đét cười ha hả:
-Diệu kế, đúng là diệu kế. Ha…ha…
Rồi lập tức hạ lệnh: …
(Chuyện này không có hồi kết, ai muốn tưởng tượng ra sao cũng được...)
(Cổ học linh tinh cải biên- chỉ để rỗi hơi thư giãn...)
Thế kỷ XXI trước công nguyên, Xứ Vệ có người họ Siêu có biệt tài siêu trộm- siêu đến nỗi không thể bị lộ. Sau nhiều năm tung hoành giang hồ, Siêu được anh em đồng đạo bái phục, nhất trí đến 99 lẻ vài % phiếu bầu tôn làm minh chủ võ lâm với đại danh Siêu trùm đại ca. Đương nhiên đã là Minh chủ thì Siêu trùm không cần xài đến công phu "diệu thủ thần thâu" nữa, tài vật cần gì đã có bên dưới cống nạp đầy đủ. Siêu chỉ ngồi ra lệnh và đong đếm... mệt nghỉ!
Từ ngày Siêu trùm đại ca lên ngôi, xứ Vệ càng thêm nổi tiếng về nạn trộm cắp. Ai có thể trộm cắp đều ra sức trộm cắp không chừa một thứ gì, đến mức dân gian lưu truyền: mỗi mét vuông xứ Vệ có đến dăm bảy tên trộm dẫm chân lên nhau. Chuyện trộm gà bắt chó trở thành nhỏ như …con thỏ; trộm tình chẳng ai coi là sự lạ; trộm ngàn vạn ngân lượng nhà quan quan cũng chẳng thèm báo án…Sai nha cứ bắt thả, thả bắt hoài phát chán nên để mặc dân chúng tự xử. Đến nỗi người dân khi bắt được trộm chó thường đập chết luôn để đền mạng chó cho hả dạ(?!). Chuyện cướp còn được nâng tầm cả vào lễ hội để mua vui, thành lệ đầu năm thiên hạ lại ra sức tranh nhau giẫm đạp cướp "phết", tranh "ấn", đoạt "lộc" ... đến sứt đầu mẻ trán. Trộm cướp riết trở nên bình thường như muôn vàn chuyện… thường ngày vậy.
Sự đời không mấy khi mãi như ý, mà giang hồ lại luôn luôn sóng gió- Đâu mấy năm sau, Siêu trùm phát hiện có thằng đệ ăn mảnh, thu nạp nhiều mà ém riêng cũng nhiều, liền âm thầm điều tra làm rõ. Không ngờ thằng đệ đánh hơi được nhanh chân tẩu thoát. Siêu trùm tức giận phát lệnh tầm nã khắp nơi, lại cho đốt sẵn một lò tôn đỏ rực, hễ bắt được thằng đệ là ... nướng luôn cho hả giận, tiện thể dằn mặt cả đám đàn em giang hồ hỗn tạp.
Lại nói về thằng đệ trốn biệt ngàn dặm xa đến xứ Dế nương náu nhờ bà Trùm Ăn-la Mặc kệ. Về địa vị thì bà Trùm Ăn-la Mặc kệ xếp hàng thứ tư trong Tứ đại Thiên vương đứng đầu giang hồ- cha anh của bà từng hai lần xưng bá võ lâm làm điên đảo cả thiên hạ- tuy thất bại mà uy danh vẫn cứ lẫy lừng. Nhiều năm qua bà không can dự vào thị phi giang hồ, nhưng không vì thế mà có ai dám xem thường thế lực của bà.
Siêu trùm xứ Vệ biết được tình hình có phần kiêng dè bèn sai Niễng lão nhị sang xứ Dế thương thuyết. Bà trùm Ăn la Mặc kệ hỏi:
-Hắn phạm tội gì mà các ngươi phải tầm nã?
-Thưa phu nhân, tội ăn trộm ạ.
-Thế các ngươi định xử trí hắn thế nào?
-Thưa, đại ca tại hạ đã cho đốt sẵn cái lò tôn, đợi mang hắn về là cho vào lò luôn ạ.
-Không được, như thế không được. Đại ca ngươi vốn lừng danh thiên hạ, không có đối thủ về công phu "diệu thủ thần thâu"- xét về tư cách, làm gì có lý lẽ một tay siêu trộm lại đi bắt tội một thằng ăn trộm? Hay hắn phạm tội gì khác?
-Thưa, còn tội phạm thượng ạ.
-Phạm thượng cũng không thể muốn xử sao thì xử được. Ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi, nhưng việc hắn đến đây xin nương nhờ khắp thiên hạ ai ai cũng biết. Nếu ta mặc kệ hắn thì còn mặt mũi đâu đứng chân trên chốn giang hồ? Phiền ngươi về báo lại lão Siêu bỏ qua nhé.
Niễng lão nhị không biết làm sao đành lủi thủi về báo lại. Siêu trùm đại ca vô cùng tức giận, đập bàn chửi thề: "Con bà nó chứ, tưởng là đệ tứ thiên vương thì ta đây sợ sao. Hãy đợi đấy!".
Siêu trùm đại ca liền triệu họp khẩn Thập bát đại lão chấp pháp, thông báo lại chuyện tên đệ và việc xứ Dế bao che cho hắn rồi nói:
-Thế lực của ta tuy thua xa mụ Ăn la Mặc kệ, nhưng sống trong giang hồ thà chịu die chứ không chịu nhục. Ta muốn dẫn hết cao thủ huynh đệ sang hỏi tội mụ một phen. Ý các lão đệ thế nào?
Trần đại trưởng lão bàn:
-Hơn 40 năm trước ta đã từng đánh cho Nhất đại thiên vương chạy té khói khi dám đến xứ Vệ gây sự, so ra thế lực mụ Ăn la Mặc kệ tuy lừng lẫy nhưng cũng không đáng ngại. Có điều xứ Dế quá xa xôi, mà Nhị đại Thiên vương Tập lão ma đầu không ngừng rình rập hướng đông địa bàn của ta, e rằng lão thừa nước đục thả câu thì bất lợi cho ta lắm.
Siêu trùm đại ca gật gù:
-Trần đại trưởng lão nói chí phải. Tuy sư phụ lão Tập và sư phụ ta từng là huynh đệ đồng môn của Tổ sư Mạc Lễ tiên sinh, xét về đại cục dù sao ta và lão Tập cũng tình huynh đệ, thằng em chịu nhường ông anh cũng lẽ thường tình. Nhưng hết lần này đến lần khác, thầy đến trò họ đều nuôi dã tâm xâm chiếm địa bàn của ta cho bằng được. Ngày trước tiếng là họ giúp ta đánh Đệ nhất thiên vương, nhưng sau lưng họ lợi dụng cơ hội chiếm mất các đảo án ngữ con đường giao thương phía đông của ta. Rồi ỷ thế mạnh người đông ngày càng hiếp đáp ta quá đáng. Ta đã phải chịu nhục hạ mình nhiều phen mà chưa biết nên làm thế nào, nay không lẽ lại gánh thêm nỗi nhục này sao?
Tô trưởng lão lên tiếng:
-Tiểu đệ có cách này rửa được nhục mà không cần ra mặt đối đầu với xứ Dế làm gì cho phiền hà. Vốn xưa nay ta coi chuyện bắt người chẳng khác chi bắt chó, bắt gà- Mà bắt chó bắt gà lại dễ như lấy đồ trong túi. Chỉ cần cử dăm ba cao thủ sang xứ Dế bắt hắn về quy án, lại loan tin trên giang hồ rằng hắn ăn năn hối cãi tự về đầu thú là xong. Con mụ Ăn-la Mặc kệ đành chịu ngậm mồm mất mặt chứ làm gì được ta?
Siêu trùm đại ca vỗ đùi đánh đét cười ha hả:
-Diệu kế, đúng là diệu kế. Ha…ha…
Rồi lập tức hạ lệnh: …
(Chuyện này không có hồi kết, ai muốn tưởng tượng ra sao cũng được...)
ST
0 Comment: