Thôi nhé- Bùi Bỗng Nhiên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
THÔI NHÉ.
Anh cứ muốn gọi em là cô nhỏ
Dù chúng ta không có trẻ trung gì
Nhưng là để nhớ những ngày tháng đó
Ta bên nhau rạng rỡ biết chừng nào...
Anh cứ muốn em giả vờ như thể
Chưa từng đi qua một bến đò nào
Có gặp lại em đừng làm như đã
Xa cách nhau hơn bốn chục năm rồi...
Như có gặp, em một mình thôi nhé
Đừng với ai, đừng kể lại đời mình
Để cho anh tường tận cuộc điêu linh
Dài đến nỗi chúng mình thành ngơ ngác...
Ta lặng lẽ nhìn mái đầu chớm bạc
Cầm bàn tay đậm nhạt vết da mồi
Như ngày xưa em cúi mặt bồi hồi
Rồi nước mắt cũng tự mình rơi xuống...
Khi anh bảo thôi về đi cô nhỏ
Em hãy đi đừng nói lại lời nào
Hãy về như sau một giấc chiêm bao
Mà mãi mãi không khi nào trở lại...
bùi bỗng nhiên
Anh cứ muốn gọi em là cô nhỏ
Dù chúng ta không có trẻ trung gì
Nhưng là để nhớ những ngày tháng đó
Ta bên nhau rạng rỡ biết chừng nào...
Anh cứ muốn em giả vờ như thể
Chưa từng đi qua một bến đò nào
Có gặp lại em đừng làm như đã
Xa cách nhau hơn bốn chục năm rồi...
Như có gặp, em một mình thôi nhé
Đừng với ai, đừng kể lại đời mình
Để cho anh tường tận cuộc điêu linh
Dài đến nỗi chúng mình thành ngơ ngác...
Ta lặng lẽ nhìn mái đầu chớm bạc
Cầm bàn tay đậm nhạt vết da mồi
Như ngày xưa em cúi mặt bồi hồi
Rồi nước mắt cũng tự mình rơi xuống...
Khi anh bảo thôi về đi cô nhỏ
Em hãy đi đừng nói lại lời nào
Hãy về như sau một giấc chiêm bao
Mà mãi mãi không khi nào trở lại...
bùi bỗng nhiên
0 Comment: