Phía cuối mùa đông- Miền Ký Ức
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
PHÍA CUỐI MÙA ĐÔNG
Anh đã không thể cùng em đi qua hết mùa đông
Không thể cùng em bước qua
phía bên kia của chiếc cầu hạnh phúc
Không thể khoác lên người em màu áo hồng thắm rực
Nên đêm võ vàng...em và nỗi nhớ đi hoang
Em đã gằn lòng rất nhiều trong những đêm lang thang
Ngăn bước chân mình không chạy đi tìm anh cho vơi nhớ
Nên có những khi nỗi đau chồm lên rạn vỡ
Người đàn bà dại cuồng
cột nỗi buồn sau ô cửa màu tro
Người đàn bà bây giờ nhìn đời với đôi mắt mở to
Không còn tin vào những hão huyền mà cuộc đời từng thêu dệt
Không còn vẽ bức tranh về mối tình ...tiền kiếp
Không...
có nghĩa là vẫn đau lắm một vết thương
Phía cuối mùa đông
Người đàn bà soi mình trong gương
Chợt nhận ra đã đánh mất một phần đời với những điều ảo ảnh
Và ngoài kia màn sương đang giá lạnh
Người đàn bà cuộn sâu vào trong vỏ ốc cô đơn
Anh đã không thể cùng em đi qua hết mùa đông
Không thể cùng em bước qua
phía bên kia của chiếc cầu hạnh phúc
Không thể khoác lên người em màu áo hồng thắm rực
Nên đêm võ vàng...em và nỗi nhớ đi hoang
Em đã gằn lòng rất nhiều trong những đêm lang thang
Ngăn bước chân mình không chạy đi tìm anh cho vơi nhớ
Nên có những khi nỗi đau chồm lên rạn vỡ
Người đàn bà dại cuồng
cột nỗi buồn sau ô cửa màu tro
Người đàn bà bây giờ nhìn đời với đôi mắt mở to
Không còn tin vào những hão huyền mà cuộc đời từng thêu dệt
Không còn vẽ bức tranh về mối tình ...tiền kiếp
Không...
có nghĩa là vẫn đau lắm một vết thương
Phía cuối mùa đông
Người đàn bà soi mình trong gương
Chợt nhận ra đã đánh mất một phần đời với những điều ảo ảnh
Và ngoài kia màn sương đang giá lạnh
Người đàn bà cuộn sâu vào trong vỏ ốc cô đơn
Ngày người ta đi về phía của hoàng hôn
Không từ tạ....không một lời xin lỗi
Người đàn bà ấy đã biết
trái tim mình thêm một lần hấp hối
Sau những tháng ngày vừa mới được hồi sinh
Dẫu nghĩ đến đắng lòng vẫn không thể chứng minh
Rằng niềm tin lại chỉ đổi bằng kết thúc
Khúc hát du dương của người vẫn từng đêm thắt nơi lồng ngực
Mà lẽ nào người cứ thế quên mau?
Người đến xoa dịu tôi hay chỉ mang lại niềm đau
Mà dửng dưng quay mặt đi với những mùa yêu ngây ngất
Nước mắt có rơi cũng chỉ hòa tan vào vết cắt
Tay ôm nổi bầu trời...
mà không thể nào ôm nổi tim anh...
Miền Ký Ức
Không từ tạ....không một lời xin lỗi
Người đàn bà ấy đã biết
trái tim mình thêm một lần hấp hối
Sau những tháng ngày vừa mới được hồi sinh
Dẫu nghĩ đến đắng lòng vẫn không thể chứng minh
Rằng niềm tin lại chỉ đổi bằng kết thúc
Khúc hát du dương của người vẫn từng đêm thắt nơi lồng ngực
Mà lẽ nào người cứ thế quên mau?
Người đến xoa dịu tôi hay chỉ mang lại niềm đau
Mà dửng dưng quay mặt đi với những mùa yêu ngây ngất
Nước mắt có rơi cũng chỉ hòa tan vào vết cắt
Tay ôm nổi bầu trời...
mà không thể nào ôm nổi tim anh...
Miền Ký Ức
0 Comment: