Chú chiên hiền lành- Sông Cửu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHÚ CHIÊN HIỀN LÀNH
Một buổi sáng mùa xuân, nắng chói chang khắp thung lũng Hoa Vàng. Lão Ivan bước ra sân, nhìn bà Linna đang mở cửa chuồng thả bầy chiên và bầy dê của trại chăn nuôi xuống ăn cỏ dưới chân đồi. Như nhớ ra, lão gọi vợ dặn dò:
- Bà ơi, bắt lại cho tôi một chú chiên tơ nhá.
- Chi thế? Bà Linna hỏi. Lão trả lời giọng trách móc:
- Cái mụ nầy, bà không nhớ mai là ngày lễ Phục Sinh à? Bắt một con chiên đem biếu gia đình ông trưởng thôn mới đến buôn mình, để làm quà tặng ông ăn mừng ngày Phục Sinh, ngày Chúa Sống Lại chớ!
- Ô hay!
Bà Linna lườm ông Ivan tưởng ông nói nhầm, rồi đáp to:
- “Người ta ăn gà tây hay ăn dê cũng được, ai lại ăn chiên!? Cái ông lẫm cẩm nầy...”
Lão Ivan bập bập điếu thuốc xi-gà, trề môi cười méo xệch, rồi giải bày cho vợ hiểu:
- Bà biết hông? Hôm đón ông trưởng thôn mới đổi về. Tôi có nhả ý muốn tặng gia đình ông một cặp dê ăn tiệc cho vui. Ông ta bảo không thích thịt dê đâu.Thịt chiên ngon hơn... Tôi nghe chính miệng ông ấy nói rõ ràng đấy. Ai bảo với bà tôi lẫm cẩm, hử?
- Được rồi! Bà Linna lật đật chạy theo bắt một con chiên con đi đủng đỉnh phía sau bầy nhốt vào chiếc lồng đan bằng mây, rồi đem treo lên cành cây, kế bậc thang cửa nhà cho chồng dễ thấy. Nhìn đôi mắt chú chiên con ươn-ướt... Bà Linna xót xa lẫm bẩm:
- Một con chiên đi lạc...Chúa còn đi tìm... Ai lại ăn thịt cho đành. Bà Linna vuốt tay lên bộ lông mịn của chiên con, rồi nhắm mắt thì thầm: “ Chúa ơi! Xin Ngài thương xót chiên con hiền lành và ngoan ngõan của con!”
Mặt trời rực lên bên kia dãy đồi, lão Ivan vội vã quãy gánh bắp cải và con chiên ra khỏi thung lũng. Lão băng theo một con đường cỏ mịn vòng quanh triền dốc của ba dãy đồi. Cảm thấy thấm mệt, lão vào ngồi nghĩ trong một túp chòi của dân làng canh rẫy bên cánh rừng chồi. Lão tính là phải qua đến ba cánh rừng thông và một trảng cát vàng nữa mới tới nhà thầy thông giáo mà lão định biếu tặng chú chiên con. Khi Lão đến cánh rừng thứ hai thì trời đã đứng trưa. Nắng nóng gắc, lão lại ghé vào một túp lều nữa của các mục đồng. Khi lão xuống khe múc một ống nước cho chú chiên con uống xong, lão định nằm nghỉ mệt một chút, nhưng rồi lão ngủ quên. Bọn trẻ chăn dê từ khe suối kéo đến thấy con chiên bé tí bị trói chân nhốt trong chiếc lồng để trên cái chỏng trong lều. Nhìn các mục tử rón rén bước nhẹ đến nhìn mình, chiên con chảy nước mắt ngữa mặt lên như muốn kêu cứu trông thật dễ thương. Bọn trẻ biết là lão Ivan sắp đem cho người ta ăn thịt, lũ trẻ động lòng thương. Chúng liền chạy nhanh về rẫy, bắt một con dê con đem đến tráo đổi để cứu chú chiên hiền lành tội nghiệp nầy...
Mặt trời xế ngang núi, lão Ivan mới đến được nhà ông thông giáo nói lời tặng con chiên tơ làm quà mừng trưởng thôn mới của buôn. Gia đình ông thông giáo mừng rỡ cám ơn lão rối rít, nhưng khi ra nhìn vào lồng thì thấy chú dê con bị khớp mỏ đang nằm trong đó. Thấy ông thông giáo có vẽ không vui, lão Ivan thật thà xin lỗi và hứa trở về bắt con chiên đem đến cho ông ngay tối nay. Lão từ tốn phân bua :
- Bà nhà tôi tệ qúa. Tôi bảo bắt chiên mà mụ lại nghe dê.. Sorry ông giáo!
- Không có chi. Ông Thông giáo nói - Thôi, tiệc qua rồi. Ông đem dê trả lại cho bà đi.Khi khác tôi xin chiên cũng được...
Lão Ivan lại quày quả quảy chú dê ra về. Lão đi như chạy, nên khi Lão đến ngang túp lều ghé nghĩ ban trưa thì mồ hôi lại nhuể nhại, thấm mệt, lão lại vào đây nằm nghĩ, rồi đánh thêm một giấc nữa... Đám mục tử lại xuất hiện. Chúng len lén nhẹ nhàng bế chú chiên trả về cho lão và thả con dê ra cho nó nhập bầy. Lão Ivan thức dậy lật đật xách lồng chiên con bươn bã leo đèo... Khi về đến nhà thì trời đã sụp tối, thấy bà Linna đang ngồi đốt lửa ngoài chuồng trại, lão lớn tiếng trách vợ:
- Bảo bà bắt chiên bà lại bắt dê! Mụ già lẩm cẩm.. Tôi đã nói, ông tân thôn trưởng muốn ăn chiên không ăn dê. Thế mà bà cứ bắt dê đem biếu ông ta. hừ...m!
- Thì tôi bắt con chiên rõ ràng. Có ông dê . . . thì có. Nghe vợ nói giọng mai mĩa, qủa quyết, lão Ivan không dằn được cơn bực. Lão chỉ cái lồng trước sân lớn tiếng:
- Mụ đàn bà vô tích sự. Ra xem đi... Coi con gì trong đó hả?
Bà Linna quày quả xách đèn ra sân, bước đến soi vào chiếc lồng. Chú chiên con thấy bà, nguẩy đuôi mừng rỡ. Bà bồng nó đưa lên trước mặt Lão Ivan tằng hắng gằn giọng:
- Dê đây hả... Đồ điên! - Cảm ơn Chúa thương xót con chiên hiền lành của tôi.
Lão Ivan nhìn chiên con sửng sốt...Lão nói như rên rỉ:
- Sao kỳ vậy hỉ?... Sáng chiên, trưa dê, chiều chiên... Điên... Điên hết!
Bà Linna mĩm cười nhìn chồng:
- Xin lỗi! Tôi và Chiên con của tôi không có điên đâu nhé... Bà Ivan vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mông Chiên con hiền lành. Nó co giò chạy bay về bầy chui vào nằm trong lòng của chiên mẹ, nguẫy đuôi, nhìn lão I-Van đang cằn nhằn bà Linda.
Một buổi sáng mùa xuân, nắng chói chang khắp thung lũng Hoa Vàng. Lão Ivan bước ra sân, nhìn bà Linna đang mở cửa chuồng thả bầy chiên và bầy dê của trại chăn nuôi xuống ăn cỏ dưới chân đồi. Như nhớ ra, lão gọi vợ dặn dò:
- Bà ơi, bắt lại cho tôi một chú chiên tơ nhá.
- Chi thế? Bà Linna hỏi. Lão trả lời giọng trách móc:
- Cái mụ nầy, bà không nhớ mai là ngày lễ Phục Sinh à? Bắt một con chiên đem biếu gia đình ông trưởng thôn mới đến buôn mình, để làm quà tặng ông ăn mừng ngày Phục Sinh, ngày Chúa Sống Lại chớ!
- Ô hay!
Bà Linna lườm ông Ivan tưởng ông nói nhầm, rồi đáp to:
- “Người ta ăn gà tây hay ăn dê cũng được, ai lại ăn chiên!? Cái ông lẫm cẩm nầy...”
Lão Ivan bập bập điếu thuốc xi-gà, trề môi cười méo xệch, rồi giải bày cho vợ hiểu:
- Bà biết hông? Hôm đón ông trưởng thôn mới đổi về. Tôi có nhả ý muốn tặng gia đình ông một cặp dê ăn tiệc cho vui. Ông ta bảo không thích thịt dê đâu.Thịt chiên ngon hơn... Tôi nghe chính miệng ông ấy nói rõ ràng đấy. Ai bảo với bà tôi lẫm cẩm, hử?
- Được rồi! Bà Linna lật đật chạy theo bắt một con chiên con đi đủng đỉnh phía sau bầy nhốt vào chiếc lồng đan bằng mây, rồi đem treo lên cành cây, kế bậc thang cửa nhà cho chồng dễ thấy. Nhìn đôi mắt chú chiên con ươn-ướt... Bà Linna xót xa lẫm bẩm:
- Một con chiên đi lạc...Chúa còn đi tìm... Ai lại ăn thịt cho đành. Bà Linna vuốt tay lên bộ lông mịn của chiên con, rồi nhắm mắt thì thầm: “ Chúa ơi! Xin Ngài thương xót chiên con hiền lành và ngoan ngõan của con!”
Mặt trời rực lên bên kia dãy đồi, lão Ivan vội vã quãy gánh bắp cải và con chiên ra khỏi thung lũng. Lão băng theo một con đường cỏ mịn vòng quanh triền dốc của ba dãy đồi. Cảm thấy thấm mệt, lão vào ngồi nghĩ trong một túp chòi của dân làng canh rẫy bên cánh rừng chồi. Lão tính là phải qua đến ba cánh rừng thông và một trảng cát vàng nữa mới tới nhà thầy thông giáo mà lão định biếu tặng chú chiên con. Khi Lão đến cánh rừng thứ hai thì trời đã đứng trưa. Nắng nóng gắc, lão lại ghé vào một túp lều nữa của các mục đồng. Khi lão xuống khe múc một ống nước cho chú chiên con uống xong, lão định nằm nghỉ mệt một chút, nhưng rồi lão ngủ quên. Bọn trẻ chăn dê từ khe suối kéo đến thấy con chiên bé tí bị trói chân nhốt trong chiếc lồng để trên cái chỏng trong lều. Nhìn các mục tử rón rén bước nhẹ đến nhìn mình, chiên con chảy nước mắt ngữa mặt lên như muốn kêu cứu trông thật dễ thương. Bọn trẻ biết là lão Ivan sắp đem cho người ta ăn thịt, lũ trẻ động lòng thương. Chúng liền chạy nhanh về rẫy, bắt một con dê con đem đến tráo đổi để cứu chú chiên hiền lành tội nghiệp nầy...
Mặt trời xế ngang núi, lão Ivan mới đến được nhà ông thông giáo nói lời tặng con chiên tơ làm quà mừng trưởng thôn mới của buôn. Gia đình ông thông giáo mừng rỡ cám ơn lão rối rít, nhưng khi ra nhìn vào lồng thì thấy chú dê con bị khớp mỏ đang nằm trong đó. Thấy ông thông giáo có vẽ không vui, lão Ivan thật thà xin lỗi và hứa trở về bắt con chiên đem đến cho ông ngay tối nay. Lão từ tốn phân bua :
- Bà nhà tôi tệ qúa. Tôi bảo bắt chiên mà mụ lại nghe dê.. Sorry ông giáo!
- Không có chi. Ông Thông giáo nói - Thôi, tiệc qua rồi. Ông đem dê trả lại cho bà đi.Khi khác tôi xin chiên cũng được...
Lão Ivan lại quày quả quảy chú dê ra về. Lão đi như chạy, nên khi Lão đến ngang túp lều ghé nghĩ ban trưa thì mồ hôi lại nhuể nhại, thấm mệt, lão lại vào đây nằm nghĩ, rồi đánh thêm một giấc nữa... Đám mục tử lại xuất hiện. Chúng len lén nhẹ nhàng bế chú chiên trả về cho lão và thả con dê ra cho nó nhập bầy. Lão Ivan thức dậy lật đật xách lồng chiên con bươn bã leo đèo... Khi về đến nhà thì trời đã sụp tối, thấy bà Linna đang ngồi đốt lửa ngoài chuồng trại, lão lớn tiếng trách vợ:
- Bảo bà bắt chiên bà lại bắt dê! Mụ già lẩm cẩm.. Tôi đã nói, ông tân thôn trưởng muốn ăn chiên không ăn dê. Thế mà bà cứ bắt dê đem biếu ông ta. hừ...m!
- Thì tôi bắt con chiên rõ ràng. Có ông dê . . . thì có. Nghe vợ nói giọng mai mĩa, qủa quyết, lão Ivan không dằn được cơn bực. Lão chỉ cái lồng trước sân lớn tiếng:
- Mụ đàn bà vô tích sự. Ra xem đi... Coi con gì trong đó hả?
Bà Linna quày quả xách đèn ra sân, bước đến soi vào chiếc lồng. Chú chiên con thấy bà, nguẩy đuôi mừng rỡ. Bà bồng nó đưa lên trước mặt Lão Ivan tằng hắng gằn giọng:
- Dê đây hả... Đồ điên! - Cảm ơn Chúa thương xót con chiên hiền lành của tôi.
Lão Ivan nhìn chiên con sửng sốt...Lão nói như rên rỉ:
- Sao kỳ vậy hỉ?... Sáng chiên, trưa dê, chiều chiên... Điên... Điên hết!
Bà Linna mĩm cười nhìn chồng:
- Xin lỗi! Tôi và Chiên con của tôi không có điên đâu nhé... Bà Ivan vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mông Chiên con hiền lành. Nó co giò chạy bay về bầy chui vào nằm trong lòng của chiên mẹ, nguẫy đuôi, nhìn lão I-Van đang cằn nhằn bà Linda.
Sông Cửu
0 Comment: