Tấm thảm đỏ nhạt màu- Thủy Điền
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TẤM THẢM ĐỎ NHẠT MÀU
Akbar ôm choàng nàng và 2 cô con gái lần cuối, rồi xách vali ra đi. Chiếc xe taxi đã chờ sẵn ngoài cổng, nổ máy, hút xa. Alisi nhìn theo qua cửa sổ, ngậm ngùi: "Vì nghèo mà phải xa chồng và giờ đủ ăn, đủ mặc thì lại mất chồng". Nghĩ đời khốn nạn thật.
Những năm chiến tranh biên giới giữa Iraq và Ba Tư gia đình nàng rất khổ, khổ đến nỗi không có bột để làm bánh mì mà ăn. Nàng và Akbar tìm mọi cách để nuôi 2 cô con gái sanh đôi, vẫn không đủ sữa để cho chúng uống hàng ngày. Cảnh sinh hoạt càng lúc càng tồi tệ, khiến cả hai chán nản vô cùng. Nhưng thấy là vậy, trời sanh thì trời nuôi, chẳng lẽ nghèo là chết hết cả sao.
May, chỉ một năm cơ cực. Bỗng dưng có phái đoàn của Chính phủ Đức sang Ba Tư tìm, mướn người sang đất nước họ làm việc, nhưng chỉ đặc biệt là đàn bà. Nghe tin ấy Alisi hỏi ý chồng và đăng ký sang Đức làm việc. Bước đầu nghe tin cả gia đình rất hồ hởi, phấn khởi và khi được chấp nhận cũng như sắp đến ngày sang Đức thì Akbar tự dưng đổi ý không muốn cho vợ xa nhà. Qua đêm- qua đêm thỏ thẻ với nhau cuối cùng thì chàng cũng phải chấp nhận và đành để vợ đi xa.
Nàng đi là chủ yếu để cứu sống gia đình và hứa một ngày gần nhất sẽ trở về bên chồng và hai cô con gái thân yêu.
Sang Đức người ta phân nàng vào một hãng dệt, công việc tương đối nặng nhọc, đồng lương cũng khá khỉnh. Hể cứ đầu tháng là nàng gởi tiền về cho Akbar để lo nuôi nấng hai đứa trẻ. Cứ thế và cứ thế mọi việc được chạy đều.
Bên nhà Akbar luôn viết thơ thương nhớ và trông nàng mau hết hợp đồng để trở về với gia đình và ngược lại nàng cũng thế. Cứ ngỡ, tưởng tình vẫn đẹp như mơ.
Thời gian- rồi thời gian, xứ lạ, quê người, mùa đông rét lạnh, cảnh cô đơn "Ăn, ngủ, làm việc " Đã làm cho người phụ nữ 27 tuổi phải nhẹ lòng trước một xã hội văn minh. Nàng đã ngã yêu anh chàng bản xứ cùng hãng. Cuộc tình chàng và nàng rất tươi đẹp, cứ sau giờ tan sở là họ hay đưa nhau đến những Shopping hay những quán Cà- phê quen thuộc, khiến cho lòng nàng cũng thấy ấm thêm.
Trong mối tình vụn trộm tuy đẹp, nhưng nàng cũng không tránh khỏi được những cặp mắt đồng nghiệp và dần dà tiếng đồn đãi ấy đã lọt vào tai của Akbar nơi quê nhà xa lắc. Được tin dù chưa biết thực, hư, nhưng lòng chàng vô cùng đau khổ và tìm mọi cách để sang Đức cùng với hai cô con gái.
Chiều tan sở về, vừa chia tay với Robert nơi đầu ngõ. Định thọt chìa khóa mở cửa căn phòng, bỗng dưng nàng đã thấy 3 cha con đang ngồi chờ trước cửa. Mừng vui, tay bắt, mặt mừng. lệ rơi tuôn đỗ sau những ngày xa cách.
Với tâm trạng nghi ngờ, chàng đã thấy nàng đối với chàng có những thái độ khác xưa nhiều lắm. Nàng chỉ ôm hai đứa con chầm chập vào lòng mà chẳng có chút gì để ý đến chàng. May ra là những lời hỏi han qua loa nơi quê nhà. Chàng từ nghi ngờ đã biến thành sự thật, nhưng vẫn giữ thái độ ôn hòa cho những ngày sum hợp.
Một sáng mùa đông, chàng sang quán cà phê bên cạnh, chỉ ngồi hơn một giờ đồng hồ mà chàng đã nghe biết bao nhiêu câu chuyện về vợ mình, thật là oái oăm vô cùng. Tuy đau xót lắm, nhưng chàng vẫn giữ bình tĩnh và không có thái độ hờn ghen. Giữa đêm ân ái bên người vợ, chàng đã phát hiện ra là nàng đã có thai, cái thai chỉ mới trong vòng ngắn ngủi. Vì thương nàng, thương con chàng chỉ biết ngồi vuốt mặt, ngậm ngùi bên khói thuốc.
Hai mươi ngày trôi qua nơi đất khách, chàng quyết định xa nàng, để lại hai con thơ và cái thai ấy vẫn vẹn nguyên dường như chàng chưa một lần biết đến.
Trông theo.....trông theo từng bước, giọt nước mắt chảy lan....chảy lan trên tấm thảm đỏ nhạt màu.
Akbar ôm choàng nàng và 2 cô con gái lần cuối, rồi xách vali ra đi. Chiếc xe taxi đã chờ sẵn ngoài cổng, nổ máy, hút xa. Alisi nhìn theo qua cửa sổ, ngậm ngùi: "Vì nghèo mà phải xa chồng và giờ đủ ăn, đủ mặc thì lại mất chồng". Nghĩ đời khốn nạn thật.
Những năm chiến tranh biên giới giữa Iraq và Ba Tư gia đình nàng rất khổ, khổ đến nỗi không có bột để làm bánh mì mà ăn. Nàng và Akbar tìm mọi cách để nuôi 2 cô con gái sanh đôi, vẫn không đủ sữa để cho chúng uống hàng ngày. Cảnh sinh hoạt càng lúc càng tồi tệ, khiến cả hai chán nản vô cùng. Nhưng thấy là vậy, trời sanh thì trời nuôi, chẳng lẽ nghèo là chết hết cả sao.
May, chỉ một năm cơ cực. Bỗng dưng có phái đoàn của Chính phủ Đức sang Ba Tư tìm, mướn người sang đất nước họ làm việc, nhưng chỉ đặc biệt là đàn bà. Nghe tin ấy Alisi hỏi ý chồng và đăng ký sang Đức làm việc. Bước đầu nghe tin cả gia đình rất hồ hởi, phấn khởi và khi được chấp nhận cũng như sắp đến ngày sang Đức thì Akbar tự dưng đổi ý không muốn cho vợ xa nhà. Qua đêm- qua đêm thỏ thẻ với nhau cuối cùng thì chàng cũng phải chấp nhận và đành để vợ đi xa.
Nàng đi là chủ yếu để cứu sống gia đình và hứa một ngày gần nhất sẽ trở về bên chồng và hai cô con gái thân yêu.
Sang Đức người ta phân nàng vào một hãng dệt, công việc tương đối nặng nhọc, đồng lương cũng khá khỉnh. Hể cứ đầu tháng là nàng gởi tiền về cho Akbar để lo nuôi nấng hai đứa trẻ. Cứ thế và cứ thế mọi việc được chạy đều.
Bên nhà Akbar luôn viết thơ thương nhớ và trông nàng mau hết hợp đồng để trở về với gia đình và ngược lại nàng cũng thế. Cứ ngỡ, tưởng tình vẫn đẹp như mơ.
Thời gian- rồi thời gian, xứ lạ, quê người, mùa đông rét lạnh, cảnh cô đơn "Ăn, ngủ, làm việc " Đã làm cho người phụ nữ 27 tuổi phải nhẹ lòng trước một xã hội văn minh. Nàng đã ngã yêu anh chàng bản xứ cùng hãng. Cuộc tình chàng và nàng rất tươi đẹp, cứ sau giờ tan sở là họ hay đưa nhau đến những Shopping hay những quán Cà- phê quen thuộc, khiến cho lòng nàng cũng thấy ấm thêm.
Trong mối tình vụn trộm tuy đẹp, nhưng nàng cũng không tránh khỏi được những cặp mắt đồng nghiệp và dần dà tiếng đồn đãi ấy đã lọt vào tai của Akbar nơi quê nhà xa lắc. Được tin dù chưa biết thực, hư, nhưng lòng chàng vô cùng đau khổ và tìm mọi cách để sang Đức cùng với hai cô con gái.
Chiều tan sở về, vừa chia tay với Robert nơi đầu ngõ. Định thọt chìa khóa mở cửa căn phòng, bỗng dưng nàng đã thấy 3 cha con đang ngồi chờ trước cửa. Mừng vui, tay bắt, mặt mừng. lệ rơi tuôn đỗ sau những ngày xa cách.
Với tâm trạng nghi ngờ, chàng đã thấy nàng đối với chàng có những thái độ khác xưa nhiều lắm. Nàng chỉ ôm hai đứa con chầm chập vào lòng mà chẳng có chút gì để ý đến chàng. May ra là những lời hỏi han qua loa nơi quê nhà. Chàng từ nghi ngờ đã biến thành sự thật, nhưng vẫn giữ thái độ ôn hòa cho những ngày sum hợp.
Một sáng mùa đông, chàng sang quán cà phê bên cạnh, chỉ ngồi hơn một giờ đồng hồ mà chàng đã nghe biết bao nhiêu câu chuyện về vợ mình, thật là oái oăm vô cùng. Tuy đau xót lắm, nhưng chàng vẫn giữ bình tĩnh và không có thái độ hờn ghen. Giữa đêm ân ái bên người vợ, chàng đã phát hiện ra là nàng đã có thai, cái thai chỉ mới trong vòng ngắn ngủi. Vì thương nàng, thương con chàng chỉ biết ngồi vuốt mặt, ngậm ngùi bên khói thuốc.
Hai mươi ngày trôi qua nơi đất khách, chàng quyết định xa nàng, để lại hai con thơ và cái thai ấy vẫn vẹn nguyên dường như chàng chưa một lần biết đến.
Trông theo.....trông theo từng bước, giọt nước mắt chảy lan....chảy lan trên tấm thảm đỏ nhạt màu.
Thủy Điền
05-10-2018
05-10-2018
0 Comment: