Mẹ... và...mưa! - Khúc Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MẸ....VÀ.... MƯA.!
Ngày xưa chẳng dám yêu mưa.
Bởi mẹ đi sớm về trưa một mình.
Mưa...
làm đôi gánh chông chênh.
Đường xưa lầy lội_ gập ghềnh mẹ qua.
Mưa...
làm tơi tả đời hoa.
Mưa...Làm rách nát mái nhà đơn sơ.
Nhìn đàn con nhỏ bơ vơ.
Ngổn ngang trăm mối tơ vò từng đêm.
Mưa...
Mang theo nỗi ưu phiền.
Trút vào lòng mẹ triền miên tháng ngày.
Mưa....
Làm dáng mẹ hao gầy.
Mưa...
Làm mắt mẹ đong đầy âu lo.
Nhìn con bữa đói, bữa no.
Lòng mẹ đau xót vô bờ ...
Mưa ơi !
Sao mưa chẳng ở trên trời...
Mà mưa rơi mãi xuống đời mẹ tôi.
Mẹ tôi.....
Giờ đã xa rồi.
Mưa còn lặng lẽ rơi trên mộ phần.
Mưa hòa nước mắt lăn tăn
mang theo vị mặn _ tháng năm dãi dầu...
Mưa ơi..!
Tôi chẳng khóc đâu........
Bởi mưa trôi mất nỗi sầu thiên thu.
Mẹ đi về cõi xa mù.
Mưa còn ở lại ...
Tạ từ thế nhân.
Khúc Thụy Du
0 Comment: