Đời hai mặt- Thủy Điền
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỜI HAI MẶT
Còn 20 phút nữa là 8.00 giờ. Hắn, tay cầm chiếc cặp da đi xuống từng bậc thang nhà. Mở cửa nhà xe định phóng nhanh đến công sở. Tình cờ hắn nhìn phía bên đường có một gã đàn ông ăn mặc rất bảnh bao, tay cũng cầm chiếc cặp, tay cầm dù như đang chờ đợi ai. Nhưng hắn cũng chẳng thèm để tâm và một mạch lướt trên đường.
Vừa đến công sở, mở cặp ra, vào bàn làm việc thì hắn đã phát hiện ra mình đã bỏ quên quyển nhật ký làm việc hàng ngày trên chiếc bàn phòng khách khi đang uống Cà-phê sáng cùng nàng hồi sáng sớm. Hắn liền bấm điện thoại báo tin cho nàng là nhờ nàng mang đến công sở giùm. Vì hắn không thể bỏ công sở đi một tiếng đồng hồ dễ dàng được.
Tiếng điện thoại nhà reo.....vang- reo vang liên hồi, thế mà chẳng nghe nàng nhấc máy. Hắn nghĩ nàng sau khi tiễn chồng đi làm đã trở vào ngủ tiếp. Nhưng thường thì nàng ít khi làm những việc nầy. Xoay sang hắn gọi vào di động của nàng thì di động cũng im lìm chẳng ai nâng nhấc, chỉ nghe tiếng tít..... tít bên kia đầu dây thật khó hiểu vô cùng.
Vừa không có lịch làm việc trong tay, vừa lo âu việc nhà, buộc hắn phải nhờ đến sếp cho hắn về trong vòng một tiếng rồi trở lại nhiệm sở ngay. Sếp đồng ý và hắn nổ máy ra về.
Về đến nhà thì then cài, cửa đóng, nàng thì chẳng biết đi đâu, liên lạc- liên lạc mãi cũng chỉ nghe những tiếng tít.... tít quen thường. Đứng ngơ ngẩn, hết giờ và phải đành mang cuốn nhật ký đến công sở bỏ quên mà thôi.
Trọn một ngày nơi công sở, đầu óc hắn bị phân tán thành những mảnh mỏng, chẳng làm việc gì được cả, hắn chỉ ngồi trông hết giờ làm việc, quây về nhà để xem sự tình như thế nào.
Chiều 17 giờ tan sở, cổng chánh bắt đầu khép lại, từng đoàn người lũ lượt kéo nhau ra về. Hắn là người hàng ngày ra sau nhất và hôm nay ngược lại hắn là người nhanh chân nhất. Hắn hối hả như như đang có việc gì thôi thúc sau lưng.
Về đến nhà thì mọi việc như thường lệ, chẳng có gì thay đổi. Nhưng một điều đặc biệt làm cho hắn phải nghi ngờ, là khi hắn hỏi han nàng điều gì, tuy, đơn giản, nhưng nàng trả lời hoàn toàn bị lúng túng và gương mặt vờn nét xanh xao. Biết được thế hắn vẫn giữ tư thế cân bằng xem như không có chuyện gì xảy ra và ngày hôm nay hắn không có trở về nhà vào lúc gần trưa.
Buồn, nghi ngờ, nhưng không tiện nói và cũng chẳng biết tâm sự cùng ai. Ăn cơm chiều xong hắn sang quán Cà-phê bà hàng xóm gần bên. Vô tình hay cố ý miệng thế gian đã gán vào tai hắn những câu động trời, khiến cho hắn đau nhức cả người. Ly Cà-phê đắng lại càng đắng thêm theo khói thuốc. Hắn trả tiền, đứng dậy ra về. Trong nỗi niềm đau xót, hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào khi chiếc điện thoại nhà vẫn còn nguyên vẹn, không bằng chứng, việc nàng muốn mở di động hay không là tùy ý thích của nàng, không ai được bắt buộc nàng phải mở 24/24 dù người ấy là chồng mình.
Hiểu ra, gã bảnh bao ấy hàng ngày đã tạo cho nàng một hạnh phúc mới mà hạnh phúc ấy nàng hay tâm sự mỗi đêm với hắn "Anh quả thật là người đàn ông lý tưởng của đời em, nhưng em vẫn còn thấy nó dường như đang thiếu thốn một điều gì."
Còn 20 phút nữa là 8.00 giờ. Hắn, tay cầm chiếc cặp da đi xuống từng bậc thang nhà. Mở cửa nhà xe định phóng nhanh đến công sở. Tình cờ hắn nhìn phía bên đường có một gã đàn ông ăn mặc rất bảnh bao, tay cũng cầm chiếc cặp, tay cầm dù như đang chờ đợi ai. Nhưng hắn cũng chẳng thèm để tâm và một mạch lướt trên đường.
Vừa đến công sở, mở cặp ra, vào bàn làm việc thì hắn đã phát hiện ra mình đã bỏ quên quyển nhật ký làm việc hàng ngày trên chiếc bàn phòng khách khi đang uống Cà-phê sáng cùng nàng hồi sáng sớm. Hắn liền bấm điện thoại báo tin cho nàng là nhờ nàng mang đến công sở giùm. Vì hắn không thể bỏ công sở đi một tiếng đồng hồ dễ dàng được.
Tiếng điện thoại nhà reo.....vang- reo vang liên hồi, thế mà chẳng nghe nàng nhấc máy. Hắn nghĩ nàng sau khi tiễn chồng đi làm đã trở vào ngủ tiếp. Nhưng thường thì nàng ít khi làm những việc nầy. Xoay sang hắn gọi vào di động của nàng thì di động cũng im lìm chẳng ai nâng nhấc, chỉ nghe tiếng tít..... tít bên kia đầu dây thật khó hiểu vô cùng.
Vừa không có lịch làm việc trong tay, vừa lo âu việc nhà, buộc hắn phải nhờ đến sếp cho hắn về trong vòng một tiếng rồi trở lại nhiệm sở ngay. Sếp đồng ý và hắn nổ máy ra về.
Về đến nhà thì then cài, cửa đóng, nàng thì chẳng biết đi đâu, liên lạc- liên lạc mãi cũng chỉ nghe những tiếng tít.... tít quen thường. Đứng ngơ ngẩn, hết giờ và phải đành mang cuốn nhật ký đến công sở bỏ quên mà thôi.
Trọn một ngày nơi công sở, đầu óc hắn bị phân tán thành những mảnh mỏng, chẳng làm việc gì được cả, hắn chỉ ngồi trông hết giờ làm việc, quây về nhà để xem sự tình như thế nào.
Chiều 17 giờ tan sở, cổng chánh bắt đầu khép lại, từng đoàn người lũ lượt kéo nhau ra về. Hắn là người hàng ngày ra sau nhất và hôm nay ngược lại hắn là người nhanh chân nhất. Hắn hối hả như như đang có việc gì thôi thúc sau lưng.
Về đến nhà thì mọi việc như thường lệ, chẳng có gì thay đổi. Nhưng một điều đặc biệt làm cho hắn phải nghi ngờ, là khi hắn hỏi han nàng điều gì, tuy, đơn giản, nhưng nàng trả lời hoàn toàn bị lúng túng và gương mặt vờn nét xanh xao. Biết được thế hắn vẫn giữ tư thế cân bằng xem như không có chuyện gì xảy ra và ngày hôm nay hắn không có trở về nhà vào lúc gần trưa.
Buồn, nghi ngờ, nhưng không tiện nói và cũng chẳng biết tâm sự cùng ai. Ăn cơm chiều xong hắn sang quán Cà-phê bà hàng xóm gần bên. Vô tình hay cố ý miệng thế gian đã gán vào tai hắn những câu động trời, khiến cho hắn đau nhức cả người. Ly Cà-phê đắng lại càng đắng thêm theo khói thuốc. Hắn trả tiền, đứng dậy ra về. Trong nỗi niềm đau xót, hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào khi chiếc điện thoại nhà vẫn còn nguyên vẹn, không bằng chứng, việc nàng muốn mở di động hay không là tùy ý thích của nàng, không ai được bắt buộc nàng phải mở 24/24 dù người ấy là chồng mình.
Hiểu ra, gã bảnh bao ấy hàng ngày đã tạo cho nàng một hạnh phúc mới mà hạnh phúc ấy nàng hay tâm sự mỗi đêm với hắn "Anh quả thật là người đàn ông lý tưởng của đời em, nhưng em vẫn còn thấy nó dường như đang thiếu thốn một điều gì."
Thủy Điền
26-10-2018
26-10-2018
0 Comment: