Trở về chốn xưa- Đặng Xuân Xuyến
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TRỞ VỀ CHỐN XƯA
Đêm kia, (22/10/2012) khi đang mơ mơ màng màng, thấy có tiếng người thầm thì, hối thúc: - Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản),... Sau đó, tôi thấy mình lạc vào một ngôi làng lạ lắm, cảnh vật như quen, như lạ, có nét dân dã ở vùng đồng bằng Bắc Bộ, cũng có nét hoang dại của miền sơn cước. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt nửa hân hoan, chào đón, nửa cự nự, dò xét. Mặc họ, tôi cứ thủng thẳng đi. Đến một khu đất trống, giống như sân kho hợp tác xã ngày xưa, có một đám thanh niên đang tụ tập hát hò, hình như là họ đang tập văn nghệ. Tôi bước vào, hắng giọng rồi diễn giải một vài tuồng cổ cho đám trai làng. Đám thanh niên giương mắt nhìn tôi rồi bàn tán điều gì đó, vẻ như không thích sự có mặt của tôi. Buồn, tôi lững thững bước ra đường. Một phụ nữ, chừng 30 tuổi, phảng phất nét đẹp của một sơn nữ, nói gì đó với đám trai làng, đám thanh niên nháo nhác gọi tôi, vẻ như ân hận vì đã xúc phạm tới bậc tiền bối.
Tôi cứ đi, đi đến một đám đông khác - hình như là phiến đất ở giữa làng - đang bàn tán, phổ biến cho nhau kinh nghiệm gì đó. Mọi người ở đây ăn mặc thật lạ: Áo gụ, quần nâu, tóc xõa vai, đi chân đất,.... cứ như là đang sống ở đầu thế kỷ XX vậy. Cách nói chuyện, cư xử cũng thế, rất lạ. Cứ dè dặt, lo lắng, cứ như đang sợ sệt điều gì đó sắp ập xuống, sắp giáng họa xuống cho dân làng.
Thấy tôi, mọi người phấn chấn hẳn, nói chuyện hình như có chủ ý để tôi nghe được, thấy được....
Có vẻ, tôi rất được dân làng tôn trọng.
Có vẻ như mọi người đang chờ đợi chủ kiến của tôi.
Dửng dưng nhìn mọi người tranh cãi, bàn luận, tôi lơ đễnh bước ra đường.
Đến cạnh dặm cúc tần, tôi lưỡng lự, nửa muốn đi tiếp, nửa muốn quay lại với mọi người...
Một thanh niên dong dỏng cao, có khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, chạy ra đứng cạnh, đượm buồn hỏi:
- Đã về rồi sao không ở lại còn đi?
Tôi lảng tránh ánh nhìn của người thanh niên, không nói gì nhưng tâm trạng thật lạ: Có chút day dứt, xốn xang, có chút xót xa, hờn tủi...
Nắm chặt bàn tay thanh niên nọ, tôi cúi mặt, trốn chạy ánh mắt của người phụ nữ có khuôn mặt tròn phúc hậu, bảo là mẹ của tôi, đau đáu nhìn tôi, xót xa, trách giận...
Hình như tôi đau lắm nên thổn thức thành lời, khiến Tuấn Hưng tỉnh giấc, hỏi:
- Bố nằm mơ gặp bà nội à?
--------------
*. - P/s: Giấc mơ thật lạ.
Lạ vì cảm giác trong mơ như thật, rất thật.
Lạ nữa là sao cứ Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), mà không phải ai khác, trong khi tôi đâu biết Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), là ai?
Đêm kia, (22/10/2012) khi đang mơ mơ màng màng, thấy có tiếng người thầm thì, hối thúc: - Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản),... Sau đó, tôi thấy mình lạc vào một ngôi làng lạ lắm, cảnh vật như quen, như lạ, có nét dân dã ở vùng đồng bằng Bắc Bộ, cũng có nét hoang dại của miền sơn cước. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt nửa hân hoan, chào đón, nửa cự nự, dò xét. Mặc họ, tôi cứ thủng thẳng đi. Đến một khu đất trống, giống như sân kho hợp tác xã ngày xưa, có một đám thanh niên đang tụ tập hát hò, hình như là họ đang tập văn nghệ. Tôi bước vào, hắng giọng rồi diễn giải một vài tuồng cổ cho đám trai làng. Đám thanh niên giương mắt nhìn tôi rồi bàn tán điều gì đó, vẻ như không thích sự có mặt của tôi. Buồn, tôi lững thững bước ra đường. Một phụ nữ, chừng 30 tuổi, phảng phất nét đẹp của một sơn nữ, nói gì đó với đám trai làng, đám thanh niên nháo nhác gọi tôi, vẻ như ân hận vì đã xúc phạm tới bậc tiền bối.
Tôi cứ đi, đi đến một đám đông khác - hình như là phiến đất ở giữa làng - đang bàn tán, phổ biến cho nhau kinh nghiệm gì đó. Mọi người ở đây ăn mặc thật lạ: Áo gụ, quần nâu, tóc xõa vai, đi chân đất,.... cứ như là đang sống ở đầu thế kỷ XX vậy. Cách nói chuyện, cư xử cũng thế, rất lạ. Cứ dè dặt, lo lắng, cứ như đang sợ sệt điều gì đó sắp ập xuống, sắp giáng họa xuống cho dân làng.
Thấy tôi, mọi người phấn chấn hẳn, nói chuyện hình như có chủ ý để tôi nghe được, thấy được....
Có vẻ, tôi rất được dân làng tôn trọng.
Có vẻ như mọi người đang chờ đợi chủ kiến của tôi.
Dửng dưng nhìn mọi người tranh cãi, bàn luận, tôi lơ đễnh bước ra đường.
Đến cạnh dặm cúc tần, tôi lưỡng lự, nửa muốn đi tiếp, nửa muốn quay lại với mọi người...
Một thanh niên dong dỏng cao, có khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, chạy ra đứng cạnh, đượm buồn hỏi:
- Đã về rồi sao không ở lại còn đi?
Tôi lảng tránh ánh nhìn của người thanh niên, không nói gì nhưng tâm trạng thật lạ: Có chút day dứt, xốn xang, có chút xót xa, hờn tủi...
Nắm chặt bàn tay thanh niên nọ, tôi cúi mặt, trốn chạy ánh mắt của người phụ nữ có khuôn mặt tròn phúc hậu, bảo là mẹ của tôi, đau đáu nhìn tôi, xót xa, trách giận...
Hình như tôi đau lắm nên thổn thức thành lời, khiến Tuấn Hưng tỉnh giấc, hỏi:
- Bố nằm mơ gặp bà nội à?
--------------
*. - P/s: Giấc mơ thật lạ.
Lạ vì cảm giác trong mơ như thật, rất thật.
Lạ nữa là sao cứ Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), mà không phải ai khác, trong khi tôi đâu biết Trần Văn Toán (hoặc Trần Văn Toản), là ai?
Hà Nội, ngày 24 tháng 10.2012
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
0 Comment: