Tình không còn nữa- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TÌNH KHÔNG CÒN NỮA
Tình đã hết... Viết cho em lời chót
Dấu yêu xưa lại cào xé tim anh !
Anh ra đi, trong dạ ngổn ngang
Những thương xót, cuộc đời người thiếu phụ
Em đừng khóc ! Khi tình không còn nữa
Mãi dùng dằng, chỉ làm khổ thêm nhau
Hãy tìm nơi cuộc sống muôn màu
Niềm vui mới, khỏa lấp hồn trống trải
Tuổi xuân em vẫn đương thời trẻ gái
An phận rồi, hy vọng ở ngày mai
Dẫu bể đời có lắm chông gai
Cả tương lai... đang chờ phía trước !?
Kỷ niệm bên em, anh nuối lòng thương tiếc ?
Giây phút êm đềm... ngày tháng yêu Cưng...
Bóng mây qua, hạnh phúc bị xua tan
Tình hai ta càng trở nên cằn cỗi
Trí não vũng ao tù, trùm bóng tối
Không còn nghĩ được chuyện xa xôi
Sống khác nào một đám bèo trôi
Chỉ quẩn quanh với con gà, con vịt
Cám ơn tình yêu em ! Một thời như cổ tích
Để ta bước lên đài chói ngợp vinh quang !
Cả thi ca cùng sự sống vĩnh hằng
Nâng thêm tầm cao giá trị
Tình đã hết ! Thôi, cũng đừng rầu rĩ
Đôi chim lìa nhau, hai ngả phương trời
Ở ngoài kia bão gió tơi bời
Cứ trôi... cứ trôi... cần đâu bờ bến...
Tự ủ ấm mình, mỗi mùa đông đến
Quên sầu thương, bước tiếp đường xa
Chỉ cầu mong, em bớt âu lo ?
Sống đỡ khổ. Tương lai đừng ám khói.
Thời gian sẽ dịu xoa trái tim buốt nhói
Vá víu vết thương tình, để lại trong nhau
"Hạnh phúc - Khổ đau" ? Tự thân nhé, em yêu !
Dù mất Cưng. Anh, vẫn phải tới chân trời khát vọng !
Ta ra đi… mà như người trong mộng…
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: