Ta khóc cho nàng và than tiếc cho ta- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TA KHÓC CHO NÀNG
Tình nhạt rồi, bóng em đã mờ đi
Nỗi yêu trong anh, lặng dần vào quá khứ
Em giận dỗi ... để cuộc tình rạn vỡ
Lòng anh buồn, man mác "cõi sầu riêng"
Ta trở về với đúng nghĩa Người dưng
Tim khô héo, thơ thành tàn phế
Bao kỷ niệm, chôn vùi trong mộ chí
Dẫu vẫn tìm gặp gỡ ... cũng hư không…
Em tủi hờn. Anh càng mỏi mòn trông
Mãi bàng bạc như sương, như khói
Rồi mai ngày, sẽ chẳng ai muốn nói ?
Quay đi, sang hướng không nhau
Thì cuộc đời này, em được gì đâu ?
Anh theo kiếp... Chàng Lữ Hành Cô Độc
Em hóa Người Đàn Bà Khô Khốc
Thơ cỗi cằn, cô quắt giữa tình nhân
Ta đâu phải phường giá áo, túi cơm
Ngoài miếng ăn, chỉ còn là bạc phước ?
Một cuộc sống đọa đầy, héo hắt
Thác xuống mồ trùm cỏ dại, hư danh
Nắm tro tàn, vô nghĩa chốn nhân gian
Thân tủi cực, chết ra mả mục
Sớm nay gió Hà Thành nghe day dứt
Ta khóc cho nàng và, than tiếc cho ta ...
Phạm Ngọc Thái
VÀ THAN TIẾC CHO TA
Tình nhạt rồi, bóng em đã mờ đi
Nỗi yêu trong anh, lặng dần vào quá khứ
Em giận dỗi ... để cuộc tình rạn vỡ
Lòng anh buồn, man mác "cõi sầu riêng"
Ta trở về với đúng nghĩa Người dưng
Tim khô héo, thơ thành tàn phế
Bao kỷ niệm, chôn vùi trong mộ chí
Dẫu vẫn tìm gặp gỡ ... cũng hư không…
Em tủi hờn. Anh càng mỏi mòn trông
Mãi bàng bạc như sương, như khói
Rồi mai ngày, sẽ chẳng ai muốn nói ?
Quay đi, sang hướng không nhau
Thì cuộc đời này, em được gì đâu ?
Anh theo kiếp... Chàng Lữ Hành Cô Độc
Em hóa Người Đàn Bà Khô Khốc
Thơ cỗi cằn, cô quắt giữa tình nhân
Ta đâu phải phường giá áo, túi cơm
Ngoài miếng ăn, chỉ còn là bạc phước ?
Một cuộc sống đọa đầy, héo hắt
Thác xuống mồ trùm cỏ dại, hư danh
Nắm tro tàn, vô nghĩa chốn nhân gian
Thân tủi cực, chết ra mả mục
Sớm nay gió Hà Thành nghe day dứt
Ta khóc cho nàng và, than tiếc cho ta ...
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: