Bài thơ người mất trí- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
BÀI THƠ NGƯỜI MẤT TRÍ
lẻ loi đời trăm nhánh
tôi hơ ngày tàn phai
một loài chim rã cánh
đợi mịt mùng sớm mai
thì trăm năm đã tới
tràn màu sương tóc rơi
hư vô đời đã gọi
hình hài kia rã rời
tôi ôm chiều tê tái
trôi mịt mùng sông mê
có vũng sầu ngây dại
trên những lối đi về
đau như là cây cỏ
tàn úa sầu trăm năm
thương loài chim bói cá
vừa quên một chỗ nằm
tôi về đêm mất trí
gửi lại sầu nhân gian
nghe trời khuya thủ thỉ
bóng ai vừa qua ngang…
nguyễn minh phúc
tôi hơ ngày tàn phai
một loài chim rã cánh
đợi mịt mùng sớm mai
thì trăm năm đã tới
tràn màu sương tóc rơi
hư vô đời đã gọi
hình hài kia rã rời
tôi ôm chiều tê tái
trôi mịt mùng sông mê
có vũng sầu ngây dại
trên những lối đi về
đau như là cây cỏ
tàn úa sầu trăm năm
thương loài chim bói cá
vừa quên một chỗ nằm
tôi về đêm mất trí
gửi lại sầu nhân gian
nghe trời khuya thủ thỉ
bóng ai vừa qua ngang…
nguyễn minh phúc
0 Comment: