Đời đã trăm năm- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỜI ĐÃ TRĂM NĂM
chạm vào tôi những giấc mơ
cô đơn hụt hẫng phạc phờ giấc đêm
rơi trong đỉnh nhớ ngọt mềm
là hư ảo nắng ngoài thềm lung linh
một đời qua chợt buồn tênh
sáng phơi niềm nhớ chiều vênh nỗi buồn
từng ngày với bóng chiều buông
tôi ngồi đợi nốt hồi chuông cuối cùng
thấy xa xôi gió muôn trùng
thấy trần gian với não nùng tàn phai
quanh đời và những sớm mai
là cay đắng với cơn đau sớm chiều
nghe từng vạt nắng đìu hiu
và sương khói đổ tiêu điều lặng căm
đêm mơ quờ bóng âm thầm
mới hay dâu bể trăm năm đã tàn…
nguyễn minh phúc
0 Comment: