Dòng sông nông nỗi- Hoa Nguyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
DÒNG SÔNG NÔNG NỖI
Đã qua sông thuyền trôi chở khẳm
Con lạch cùng bùn đất loay hoay
Ta chở đời ta đâu có đạo
Cuối đời nhìn lại có gì hay
Sông, nước chỉ là sông với nước
Ta chỉ là xáo động lạnh trôi
Một năm rồi một xuân trôi nữa
Đã nhiều biến động xơ xác rơi
Biển ở ngoài kia biển cũng động
Thế giới nào hay cũng vô cùng
Ta nhỏ bé hơn điều thất vọng
Tâm sự chỉ là khái niệm rung
Chỉ hộ ta với, hồn luân lạc
Ta về lau rửa những mộ phần
Có những linh hồn đương sum họp
Ta nghe lặng lẽ một vuông... sân !
Con lạch cùng bùn đất loay hoay
Ta chở đời ta đâu có đạo
Cuối đời nhìn lại có gì hay
Sông, nước chỉ là sông với nước
Ta chỉ là xáo động lạnh trôi
Một năm rồi một xuân trôi nữa
Đã nhiều biến động xơ xác rơi
Biển ở ngoài kia biển cũng động
Thế giới nào hay cũng vô cùng
Ta nhỏ bé hơn điều thất vọng
Tâm sự chỉ là khái niệm rung
Chỉ hộ ta với, hồn luân lạc
Ta về lau rửa những mộ phần
Có những linh hồn đương sum họp
Ta nghe lặng lẽ một vuông... sân !
Về đây trong nỗi niềm động lắm
Ta với ta vời vợi nỗi lòng
Nào có phải đâu nhiều rối rắm
Dòng sông qua nông nỗi đục trong
Muốn ở lại và không đi nữa
Hỡi những con đường nghe lạnh căm
Cũng đã đi qua mòn một thuở
Cháy bùng lên ta thấy lửa binh
Mùa này chim sắc bay về núi`
Như bỏ trần gian một sớm mai
Mùa này biên giới mây xuống thấp
Cái lạnh đầu xuân cứng hai vai
Ta về sắp lại manh áo bạc
Cho thấy lòng ấm ức nhớ lung
Có phải con sông mùa chát mặn
Mà trong ray rức mãi thịt da
Ta về bàng bạc màu trăng lạnh
Và những con đường đã tối tăm
Bốn mươi cây số mà hiu quạnh
Con nước lâm râm con nước rằm
Ta với ta vời vợi nỗi lòng
Nào có phải đâu nhiều rối rắm
Dòng sông qua nông nỗi đục trong
Muốn ở lại và không đi nữa
Hỡi những con đường nghe lạnh căm
Cũng đã đi qua mòn một thuở
Cháy bùng lên ta thấy lửa binh
Mùa này chim sắc bay về núi`
Như bỏ trần gian một sớm mai
Mùa này biên giới mây xuống thấp
Cái lạnh đầu xuân cứng hai vai
Ta về sắp lại manh áo bạc
Cho thấy lòng ấm ức nhớ lung
Có phải con sông mùa chát mặn
Mà trong ray rức mãi thịt da
Ta về bàng bạc màu trăng lạnh
Và những con đường đã tối tăm
Bốn mươi cây số mà hiu quạnh
Con nước lâm râm con nước rằm
Loanh quanh là nhớ về nơi ấy
Của bốn mùa đá bạc thời gian
Tiếng giày lội xuống hay cá động
Của hàng thốt nốt tới Nhà Bàn
Ta đi như thấy hồn dật dựa
Súng gươm chưa thẳng nếp áo quan
Ta thấy bóng ai đang thắp lửa
Đốt gì cho cháy buổi hoang tàn
Ta thấy lạ chưa những bờ ruộng
Lô nhô đầu lấp lóe ánh sao
Cành đâu xao xác chim ngủ muộn
Xuống nghe ngồi đợi sáng má đào
Xuân chẳng vì ai mà xuân đến
Chưa sắc màu thì đã kịp phai
Tết chẳng có gì mà đến Tết
Lao công chếch choáng hết tháng ngày
Hỡi những hồn cô đơn buồn lẻ
Cùng theo ta gom nhặt cuối năm
Ta sẽ chở những ngày giáp Tết
Từ rừng xanh về những xa xăm.
hoa nguyên.
Của bốn mùa đá bạc thời gian
Tiếng giày lội xuống hay cá động
Của hàng thốt nốt tới Nhà Bàn
Ta đi như thấy hồn dật dựa
Súng gươm chưa thẳng nếp áo quan
Ta thấy bóng ai đang thắp lửa
Đốt gì cho cháy buổi hoang tàn
Ta thấy lạ chưa những bờ ruộng
Lô nhô đầu lấp lóe ánh sao
Cành đâu xao xác chim ngủ muộn
Xuống nghe ngồi đợi sáng má đào
Xuân chẳng vì ai mà xuân đến
Chưa sắc màu thì đã kịp phai
Tết chẳng có gì mà đến Tết
Lao công chếch choáng hết tháng ngày
Hỡi những hồn cô đơn buồn lẻ
Cùng theo ta gom nhặt cuối năm
Ta sẽ chở những ngày giáp Tết
Từ rừng xanh về những xa xăm.
hoa nguyên.
0 Comment: