Tên anh làm kỷ niệm- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TÊN ANH LÀM KỶ NIỆM
Anh để lại cho em, tên anh làm kỷ niệm
Tên em... anh khắc mãi vào tim
Mai ngày trên trời thắm non sông
Thơ anh viết về em vang ca mãi
Bao giây phút cùng em, cuộc tình hoang dại
Ngày tháng êm đềm, hạnh phúc đời anh
Chỉ buồn ư ? Không, "vui" cũng lớn lắm em !
Dù ta chẳng được bên nhau ân ái nữa
Đời em đó, chìm trong sự tủi hờn sâu tựa bể
Thơ cũng lềnh bềnh một đám bèo hoang
Mất anh rồi, không còn nguồn sáng đâu em ?
Em thành kiếp một bà già đau khổ
Tên anh dẫu kỷ niệm mãi với đời em, lúc đó
Có lý gì khi em hóa bóng ma trơi ?
Nỗi cô đơn làm tàn lụi cuộc đời
Anh chỉ biết ngậm ngùi thương thôn nữ
Không gì thay nổi tình anh, dành cho em đâu nhé !
Có cả bầu trời, cả tương lai
Một ngày mai, một ngày mai
Em bay như nàng tiên sa hạ giới
Anh để lại dòng tâm huyết, trào ra từ trái tim nóng hổi
Những bài thơ kỷ niệm buổi không nhau
Viết cho em, cho những đời sau
Các bản tình ca bất hủ !
Hình bóng em trong hồn anh vẫn nhớ
Khi xa chốn dương trần, anh sẽ mang theo
Chẳng hiểu đời người còn có kiếp sau ?
Để anh về cưới em, thuở mới là mười tám
Phạm Ngọc Thái
Anh để lại cho em, tên anh làm kỷ niệm
Tên em... anh khắc mãi vào tim
Mai ngày trên trời thắm non sông
Thơ anh viết về em vang ca mãi
Bao giây phút cùng em, cuộc tình hoang dại
Ngày tháng êm đềm, hạnh phúc đời anh
Chỉ buồn ư ? Không, "vui" cũng lớn lắm em !
Dù ta chẳng được bên nhau ân ái nữa
Đời em đó, chìm trong sự tủi hờn sâu tựa bể
Thơ cũng lềnh bềnh một đám bèo hoang
Mất anh rồi, không còn nguồn sáng đâu em ?
Em thành kiếp một bà già đau khổ
Tên anh dẫu kỷ niệm mãi với đời em, lúc đó
Có lý gì khi em hóa bóng ma trơi ?
Nỗi cô đơn làm tàn lụi cuộc đời
Anh chỉ biết ngậm ngùi thương thôn nữ
Không gì thay nổi tình anh, dành cho em đâu nhé !
Có cả bầu trời, cả tương lai
Một ngày mai, một ngày mai
Em bay như nàng tiên sa hạ giới
Anh để lại dòng tâm huyết, trào ra từ trái tim nóng hổi
Những bài thơ kỷ niệm buổi không nhau
Viết cho em, cho những đời sau
Các bản tình ca bất hủ !
Hình bóng em trong hồn anh vẫn nhớ
Khi xa chốn dương trần, anh sẽ mang theo
Chẳng hiểu đời người còn có kiếp sau ?
Để anh về cưới em, thuở mới là mười tám
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: