Chúng ta là những cọng cỏ buồn- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHÚNG TA NHỮNG CỌNG CỎ BUỒN
Mỗi ngày sau lớp vỏ sần sùi
Những vân gỗ vẫn miệt mài chuyển động
Cây lớn dần lên với khát khao
Còn chúng ta
Một phút trôi qua
Sự sống lại mòn thêm một chút
Sự luân chuyển của máu cũng dần lười.
Hằng đêm giấc mơ ngập ngừng ngoài khung cửa
Trái tim trụi trần đè nặng hình hài cơm áo
Trong cơn mê sảng lúc canh khuya
Chúng ta thầm nhẩm đếm, đong, chia buồn vui, được mất
Chợt giật mình choàng dậy
Quờ tay tìm
Chạm nhánh hoang vu.
Mỗi buổi sáng
Em ngồi chải tóc
Vô tâm không để ý tấm gương đã mờ dần
Nhặt những sợi tóc rụng
Em vò ném vào sọt rác.
Em nào hay mình đang phung phí thời gian?
Mỗi ngày
Cuốn sổ đời ta dày thêm những trang viết cô đơn
Dù chúng ta trải qua rất nhiều cuộc hẹn hò, gặp gỡ
Chúng ta trao cho thiên hạ nụ cười và những lời hoa mỹ
Hào sảng như người thương gia kếch xù
Vung tay quá trán
Nhưng chúng ta lại dè sẻn với chính mình và người thân
Những sớt chia.
Những bông hoa phai tàn
Hạt rụng xuống đất đen
Cây con mọc lên
Và sự sống lại bắt đầu cuộc hành trình mới.
Khi trái tim chúng ta rời bỏ đường ray nhân thế
Chỉ còn lại nắm xương buồn
Như sân ga ngun ngút cỏ, lãng quên…
Trương Đình Phượng
Những vân gỗ vẫn miệt mài chuyển động
Cây lớn dần lên với khát khao
Còn chúng ta
Một phút trôi qua
Sự sống lại mòn thêm một chút
Sự luân chuyển của máu cũng dần lười.
Hằng đêm giấc mơ ngập ngừng ngoài khung cửa
Trái tim trụi trần đè nặng hình hài cơm áo
Trong cơn mê sảng lúc canh khuya
Chúng ta thầm nhẩm đếm, đong, chia buồn vui, được mất
Chợt giật mình choàng dậy
Quờ tay tìm
Chạm nhánh hoang vu.
Mỗi buổi sáng
Em ngồi chải tóc
Vô tâm không để ý tấm gương đã mờ dần
Nhặt những sợi tóc rụng
Em vò ném vào sọt rác.
Em nào hay mình đang phung phí thời gian?
Mỗi ngày
Cuốn sổ đời ta dày thêm những trang viết cô đơn
Dù chúng ta trải qua rất nhiều cuộc hẹn hò, gặp gỡ
Chúng ta trao cho thiên hạ nụ cười và những lời hoa mỹ
Hào sảng như người thương gia kếch xù
Vung tay quá trán
Nhưng chúng ta lại dè sẻn với chính mình và người thân
Những sớt chia.
Những bông hoa phai tàn
Hạt rụng xuống đất đen
Cây con mọc lên
Và sự sống lại bắt đầu cuộc hành trình mới.
Khi trái tim chúng ta rời bỏ đường ray nhân thế
Chỉ còn lại nắm xương buồn
Như sân ga ngun ngút cỏ, lãng quên…
Trương Đình Phượng
0 Comment: