Đọc thơ em- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỌC THƠ EM
Đọc thơ em, anh thổn thức không yên
Lòng trăn trở, giá tình ta đừng vỡ ?
Vì giận dữ, anh bỏ đi thôi đó...
Nhưng tình buồn, con tim lại đau thêm !
Trời đất này ngỡ sụp, bởi không em
Đời chai sạn chẳng còn lệ nữa
Nhưng đau lắm, hỡi người Khách Lữ !
Đa mang tình, làm khổ lẫn nhau thôi
Vẫn thương em, không nỡ nói nặng lời
Biết đời em gặp cảnh sầu tựa bể
Thân nhi nữ khó bề xoay xở
Đem lòng yêu, muốn đỡ em đi !
Hết mất rồi ! Còn đâu nữa tình si ?
Anh biết vậy, không muốn mình than thở
Nhớ lại thưở cùng nhau chia sẻ
Nay em lạnh giường, anh cũng cô đơn !
Chẳng có anh dìu, em đến nổi không ?
Chân trời ấy mênh mang, đâu ra lối
Một cánh chim non giữa đời chới với
Em ngã nhào nơi rừng tối như bưng
Giá có thể về chỉ để yêu thương ?
Chắp cánh cho em bay, tới cung đường hạnh phúc
Rồi mai ngày, khi bóng hình anh đã khuất
Cũng sẽ mỉm cười trong nấm mộ thiên thu
Phạm Ngọc Thái
Đọc thơ em, anh thổn thức không yên
Lòng trăn trở, giá tình ta đừng vỡ ?
Vì giận dữ, anh bỏ đi thôi đó...
Nhưng tình buồn, con tim lại đau thêm !
Trời đất này ngỡ sụp, bởi không em
Đời chai sạn chẳng còn lệ nữa
Nhưng đau lắm, hỡi người Khách Lữ !
Đa mang tình, làm khổ lẫn nhau thôi
Vẫn thương em, không nỡ nói nặng lời
Biết đời em gặp cảnh sầu tựa bể
Thân nhi nữ khó bề xoay xở
Đem lòng yêu, muốn đỡ em đi !
Hết mất rồi ! Còn đâu nữa tình si ?
Anh biết vậy, không muốn mình than thở
Nhớ lại thưở cùng nhau chia sẻ
Nay em lạnh giường, anh cũng cô đơn !
Chẳng có anh dìu, em đến nổi không ?
Chân trời ấy mênh mang, đâu ra lối
Một cánh chim non giữa đời chới với
Em ngã nhào nơi rừng tối như bưng
Giá có thể về chỉ để yêu thương ?
Chắp cánh cho em bay, tới cung đường hạnh phúc
Rồi mai ngày, khi bóng hình anh đã khuất
Cũng sẽ mỉm cười trong nấm mộ thiên thu
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: